Bên ngoài Đại Học Bách Khoa Côn Minh.
Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh bước xuống xe taxi, nhìn bên ngoài cổng trưởng có vẻ hoan vắng hơn bên trường của hắn, ngoài trừ sinh viên lui tới ra, rất ít khi nhìn thấy những người đi đường khác.
"Bên này đường rộng quá."
Xuống xe, Liễu Thanh Thanh liềm cảm thấy điểm khác nhau giữa trường của Lục Dương với ngôi trường này.
Ở đây có con đường rất rộng, được phân thành sáu làn, lề đường cùng mặt đất thì đường quét dọn vô cùng sạch sẽ, ven đường còn trồng mấy loại cây sồi.
"Vắng vẻ quá."
Lục Dương cười nói.
So với Lục Thành, thì nơi đây quả thật vắng vẻ, diện tích Côn Minh mặc dù gấp ba Lục Thành, nhưng nhân khẩu ở đây cùng chỉ bằng hai phần ba Lục Thành mà thôi, tính tính xuống, mật độ nhân khẩu của Lục Thành gấp nơi đây đến bốn năm lần.
Tính toán xong, Lục Dương cảm thấy Lục Thành cũng không tốt lắm, đời này hắn có nên chuyển qua nơi khác sinh sống không?
Điện thoại đổ chuông.
Là một số máy lạ gọi tới, nhìn mã đầu là biết người này ở Côn Minh, không cần phải nghĩ nhiều, khẳng định là vị độc giả lão sư kia rồi, Lục Dương hướng phía cổng chính hìn lại, nhìn thấy một thanh niên hơn ba mươi tuổi, cầm lấy điện thoại nhìn ngó xung quanh.
"Ở đây."
Lục Dương hướng về hắn vẫy tay.
Trong mắt người nọ hiện lên vài phần kinh ngạc, vội vàng chạy tới, nói ra: "Cậu chính là Lộc Thần."
"Không thể giả được, còn anh là lão Cửu?"
"Ài, thật là cậu rồi, vừa nãy ta nhìn còn tưởng hai người là học sinh của trường đấy."
Nghe được Lục Dương nói ra nick name của mình, Huyền Môn Lão Cửu biết không có tìm lầm người.
"Tôi vốn là sinh viên mà."
Lục Dương cười nói.
Huyền Môn Lão Cửu nhớ lại Lục Dương ở trong nhóm chat đã từng nói, hắn là sinh viên, lúc ấy có nhiều người còn chưa tin, hắn cười nói: "Vốn ta còn cho rằng Lộc Thần là một bàn tử mập mạp, không nghĩ tới lại đẹp trai như vậy, sắp bặt kịp ta rồi, vị này là Lộc tẩu phải không, thật xinh đẹp..."
Liễu Thanh Thanh cười cười.
"Lão Cửu, anh có phải giáo viên thật không vậy, giảng viên đại học còn trêu chọc như vậy sao?"
Lục Dương vô cùng hoài nghi gia hỏa này có phải giảng viên thật không hay chỉ có cha mẹ ở đây.
"Haha, thật mà." Lão Cửu cũng không thèm để ý chút nào, nói: "Lúc này không giống như xửa, lão sư đại học cũng không bảo thủ như trước, với lại học sinh thời này, đều không thích mấy giáo viên nghiêm khắc giảng dạy, mà bọn họ đều ưu thích mấy người trẻ tuổi như ta, nói chuyện hài hước dạy mới vào."
Huyền Môn Lão Cửu ở trong nhóm chat toàn nói chuyện không đâu, cũng vì như vậy, Lục Dương mới hoài nghi, gia hỏa này có phải giáo viên thật không.
"Ta là giáo dạy toán, cậu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi ta."
"Được rồi, thôi khỏi, tôi học toán cũng không tệ lắm, đi thi vẫn có cách qua môn." Lục Dương lắc đầu, hắn cũng chỉ đùa giỡn cho vui mà thôi, không có chút nào nghi ngờ thân phận của Huyền Môn Lão Cữu, hơn nữa gia hỏa này không cần phải gặp hắn, nhìn hắn tiêu phí vài nghìn cho tiểu thuyết, đoán chừng cũng là một phú nhị đại a.
Huyền Môn Lão Cửu nói ra: "Vốn tưởng cậu đi du lịch một mình, nên ta một mình tới đây, không nghĩ tới Lộc tẩu cũng đi theo, đợi chút, ta vô kêu vợ cùng con nhỏ đi theo, đi nhiều người cho vui."
"Được."
Lục Dương tự nhiên không có ý kiến.
Lão Cửu gọi một cú điện thoại, sau đó nói: "Vậy chờ một lát, chúng ta đi đến đằng kia đi, bọn họ đều đang ở trong nhà."
Nói xong, hắn đi tới một cây mận ở ven đường, hái xuống một quả đỏ thẫm, hung hắn cắn một cái.
Lục Dương lúc tới cũng đã phát hiện cây mận này, nhưng cũng không đi hái, hắn kinh ngạc nói: "Ngươi không sợ thuốc trừ sâu sao?"
"Không, không." Lão Cửu lắc đầu: "Bên thị ủy cũng không phải người ngu, đến mùa này rồi còn phun thuốc trừ sâu làm gì, đây không phải muốn hại người sao? Ta đã hỏi qua rôi, cứ thoải mái mà ăn."
Cây mận này cho thị ủy trồng, giống như mấy cây xoài bên vùng duyên hai vậy, không có người quản, cứ thoải mái mà ăn..Nghe nói như vậy, Lục Dương cũng đi hái hai quả, đưa cho Liễu Thanh Thanh một quả.
Loại mận này không giống như mận được trồng, Lục Dương ăn một cái, có chút chua chua, mùi vị coi như cũng tạm...
Hai người đi tới mấy trăm mét.
Phía trước có một cái chung cư rất lớn.
Huyền Môn Lão Cửu nói ra: "Nhà ta ở đây, tên là Thư Hương, thế nào, tên được không."
"Quả thật rất phù hợp thân phận giáo viên của anh."
Lục Dương chậc lưỡi một cái, lại hỏi: "Bao nhiêu tiền một mét vuông?"
"Hơn năm nghìn."
Lão Cửu suy nghĩ một chút nói ra.
"Giá tiện nghi đấy."
Lục Dương nhịn không được nói.
Giá phòng Lục Thanh năm nghìn càng ngày càng ít đi rồi, loại nhà này đợi về sau bán lại hay cho thuê cũng xin lời, không nghĩ tới bây giờ chỉ có năm nghìn một mét vuông, Lục Dương đang nghĩ bản thân có nên mua một căn không.
Nhưng nghĩ về sau mình ít tới đây, hắn liền buông bỏ ý định này.