"Anh có chút đói rồi, chúng ta đi ăn đi."
Rời khỏi chợ bán hoa, Lục Dương nhìn phía trước có một tiệm tạp hóa, hắn mở miệng nói.
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu: "Em cũng vậy."
Sáng nay hai người chỉ ăn có chút cháo, lại ngồi máy bay hơn ba tiếng, sau đó lại đi dạo lâu như vậy, hiện tại cũng gần ba giờ chiều rồi, trên đường hai người cũng chỉ ăn mấy miếng bánh quy thôi.
Lục Dương cũng không đòi hỏi, tìm đại một chỗ nào ăn cũng được.
Hai người trao đổi một chút, liền lựa chọn một cửa hàng bán Bún Vân Nam.
Cửa hàng cũng không lớn.
Nhìn thấy Lục Dương trên tay cầm nhiều hoa tươi như vậy, nữ lao bản trêu ghẹo nói: "Hai người tới đây du lịch sao."
"Đúng vậy."
Lục Dương ngẩng đầu, nhìn menu dán trên tường.
Nơi đây chỉ bán Bún Vân Nam, nhưng có thể phối thêm nhiều loại khác nhau, như Bún thịt bò Vân Nam, bún gà Vân Nam, Bún thịt dê,...Các loại thịt kết hơn theo, ăn thịt gì cũng có, giá cả cũng không phải đắt.
Liễu Thanh Thanh kêu một phần bún thì bò, mười tám tệ một tô, Lục Dương thì chọn cho mình một tô bún thịt dê, mười lăm tệ một tô, còn rẻ hơn một chút.
"Ăn bột mì hay bột gạo."
Nữ lão bản hỏi tiếp.
"Bột gạo đi."
Lục Dương thuận miệng nói.
Dù sao lần trước đều ăn bột gạo rồi, bây giờ đột nhiên ăn bột mì, ngược lại không quen, sau khi lão bản rời đi, Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng gọi: "Bún còn có bột mì sao?"
Nàng lúc trước đi học cũng thường xuyên ăn bún, nhưng mà lúc đó còn rất nhỏ.
"Đương nhiên là có rồi, chỉ là lúc trước chúng ta thường xuyên không ăn thôi, mùi vị giống nhau hết."
Lục Dương giải thích.
Liễu Thanh Thanh tỏ ra bội phục, nói: "Lục Dương, anh biết thật nhiều."
"Lời này anh thích nghe nè, về sau em nói nhiều một chút." Lục Dương cười hì hì nói.
"Anh rất đẹp trai."
"Cái này anh cũng rất thích nghe."
"Anh minh thần võ."
"Được."
"Ha ha..."
Nói qua nói lại, Liễu Thanh Thanh cũng bật cười.
Nàng cười rất vui vẻ, dường như đem toàn bộ khúc mắc trong lòng xóa bỏ toàn bộ, nhìn nàng như vậy, Lục Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật hắn mang Liễu Thanh Thanh đi du lịch, cũng bởi vì Lục Dương nhìn thấy tâm bệnh của nàng, sống với áp lực cuộc sống đè nặng trên vai lâu như vậy, cho dù ở trước mặt mình che giấu thế nào, nhưng cũng không che giấu được hoàn toàn.
Trải qua đoạn thời gian kia, đã làm tâm lý của nàng chịu nhiều tổn thương, từng là một nữ sinh vạn người chú ý ở cấp ba, gặp phải tình cảnh gia đình phá sản, phụ thân bỏ trốn, thân nhân thì khinh bỉ, bằng hữu thì mặt lạnh, mẫu thân bênh nặng...Vì vậy không có ai có thể biết được, đoạn thời gian kia nàng đã nhận bao nhiêu tổn thương? Làm sao có thể chịu đựng được? Cái này rất khó để hình dung được.
May mắn thay, nàng gặp được Lục Dương, đại khái là vạn hạnh trong bất hạnh.
Bún gạo rất nhanh đã được bưng ra.
Là tô của Liễu Thanh Thanh, Lục Dương nhận lấy, đặt ở phía trước cho nàng.
"Thật là nhiều a."
Liễu Thanh Thanh kinh ngạc nói.
Bún gạo ở đây khác chỗ lúc trước nàng ăn ở huyện Thanh Sơn, tô ở đây như một cái chậu nhỏ vậy, rất nặng, bên trong có rất nhiều thịt, so với mấy cửa hàng bán bún gạo ở huyện Thanh Sơn, thì không cùng một đẳng cấp, một cái thì như nhà hàng, một cái thì như quán cơm ven đường.
Vừa nãy nàng còn cảm thấy mười tám tệ có chút đắt, nhưng hiện tại nhìn qua, ngược lại cảm thấy mình chiến được đại tiện nghi.
Lục Dương cũng nhận lấy tô bún thịt dê của mình, hắn bỏ thêm vài thìa ớt, vài miếng ớt đỏ trôi lơ lửng ở phía trên, nhìn qua muốn ăn không thôi.
"Lục Dương, đây là gì vậy."
Liễu Thanh Thanh dùng đũa của mình gấp lên một cái lá xanh trong tô.
Nhìn lâu, nàng cũng không biết đây là gì, ở trong bún gạo bình thường chỉ có rau thơm cùng là rách(Kinh giới lá rách), nhưng mà nhìn chiếc lá này cũng không thuộc hai loại trên.
Lục Dương nhìn qua, nói ra: "Lá bạc hà đấy."
"Là bạc hà?"
Liễu Thanh Thanh mở to hai mắt mà nhìn, nàng có chút giật mình, hỏi tiếp: "Lá Bạc Hà cũng phối với đồ ăn được sao?"
"Em nếm thử không phải biết rồi sao."
Liễu Thanh Thanh kẹp một miếng bún với lá bạc hà bỏ vào miệng nhai nhai, mùi vị mặc dù cổ quái, nhưng cũng có thể ăn được, còn Lục Dương thì đem toàn bộ lá bạc hà gấp ra, hắn không thích ăn loại này.
Ngoài trừ bạc hà ra, những thứ khác đều rất ngon, Lục Dương rất thích, hai người ăn rất vui vẻ, một lúc sau đem toàn bộ tô dọn sạch.
Sau khi ăn xong, Lục Dương lau miệng, lại dùng điện thoại chụp mấy tấm, ở trong vòng bạn bè nhắn lên, còn viết: "Bún gạo Côn Minh quả thật không tệ."
Không sai, chính là vòng bạn bè của Wechat, Lục Dương có thói quen dùng Wechat hơn QQ, tháng tư năm nay chức năng này của Wechat mới ra mắt, hắn lập tức đã tải Wechat xuống.
Sau đó đồng bộ mấy người bạn bên QQ qua, dù sao tính năng của QQ cũng rất ít, với lại ở đó lại nhiều hố bom, làm Lục Dương không dám đăng lên, sợ sẽ bị lật xe, vì vậy mới chuyển trận địa qua chỗ khác.
Bạn bè trên Wechat của hắn cũng không nhiều lắm, trong trường thì có Đinh Siêu, Lưu Lỗi, còn có cả Lữ Tiểu Vũ, với thêm mấy người bạn trên QQ đồng bộ đến đây.
Giống như tìm danh bạ trong tương lai, nếu trong danh bạ có số điện thoại của bạn bè, thì có thể thêm bạn trên Wechat, chỉ có QQ thời điểm này vẫn chưa có chức năng này.
Vừa đăng lên.
Đã có người bình luận.
"Ngọa tào, Lộc Thần, ngươi tới Côn Minh à?"
Người bình luận là Huyền Môn Lão Cửu, là một người ủng hộ minh chủ lệch cho sách mới Lục Dương, vì tặng minh chủ lệnh nên được thêm tài khoản QQ Lục Dương, về sau thêm bạn Wechat.
Lục Dương nhắn lại.
"Đúng vậy, ngươi đừng nói là mình cũng đang ở Côn Minh đấy."
"Ta ở đại học Côn Minh, đang bên khu đại học, Lộc Thần, ngươi ở đâu, ta tìm ngươi chơi."
Lục Dương nhìn sang Liễu Thanh Thanh bên cạnh.
Nếu như không có Liễu Thanh Thanh ở đây, đi chơi với độc giả cũng không tệ..
"Nhìn em làm gì?"
Liễu Thanh Thanh uống ngụm nước canh, tò mò nhìn Lục Dương.
Lục Dương đem bình luận cho nàng đọc.
"Hắn là ai vậy."
"Là độc giả đọc sách của anh, quan hệ cũng không tệ lắm, gọi tới không?"
"Tùy anh a."
Liễu Thanh Thanh đem vấn đề đá trở về.
Điện thoại rung lên một cái, là tin nhắn của Huyền Môn Lão Cửu gửi tới.
Lục Dương sau khi đọc xong, trả lời: "Ta đang ở bên chợ hoa Đấu Nam, ngươi ở đại học nào?"
Huyền Môn Lão Cửu: "Bên Trình Cống, đại học bách khoa Côn Minh, ta lão sư ở đây a."
Lục Dương: "Sách của ta nhiều người đọc vậy sao, đến cả lão sư cũng đọc luôn."
Huyền Môn Lão Cửu: "Haha, ngươi đợi tí, ta đến tìm ngươi, bây giờ trường học được nghỉ, ta cũng không có chuyện gì làm."
Lục Dương: "Được rồi, để ta đi tìm ngươi, vừa vặn muốn nhìn hồ Điền Trì thử xem, tiện đường."
Huyền Môn Lão Cửu: "Được, buổi tối ta mời ngươi ăn dê nướng nguyên con."
Lục Dương:...