Khi máy bay đáp xuống, có thể cảm nhận được thời tiết đang biến hoa.
Thời điểm ở Lục Thành, mỗi ngày đều nóng nực đến chết, nhiệt độ đều tư ba mươi độ trở lên, nhưng ở đây, còn chưa tới lúc nóng nhất, lúc đến nơi, Lục Dương cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, còn cảm được cơn gió nhẹ nhẹ mát lạnh.
"Có lạnh không?"
Lục Dương nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh.
"Chúng ta không phải có mang theo áo khoác sao, em có muốn mặc vào không?"
Liễu Thanh Thanh lắc đầu: "Không cần, thời tiết coi như cũng được, cũng không quá lạnh, em có mang theo một cái áo khoác cho anh, anh có muốn mặc không."
"Anh da dày thịt béo không sợ."
Thời tiết cũng không phải quá lạnh.
Nhiệt độ đại khái khoản hai mươi độ, hết sức thoải mái dễ chịu, bầu trời thì trong sanh, trời xanh mấy trắng, ánh mặt trời chiếu sáng.
"Bên kia tia tử ngoại tương đối mạnh, vẫn nên mang mũ vào đi."
Lục Dương từ trong balo lấy ra hai cái mũ, của hắn là một cái mũ lưỡi trai, còn của Liễu Thanh Thanh là một mũ hình tròn màu trắng có đường viền bông hoa, có thể bẻ đầu mũ lại, đem mũ đội lên đầu Liễu Thanh Thanh, ngăn chặn hết ánh nắng chiếu vào mặt nàng.
Tuy rằng đội vũ vào, nhưng cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp của Liễu Thanh Thanh chút nào, ngược lại còn giúp lộ ra dáng người thướt tha, vóc dáng của nàng rất cao, nếu như mang theo giày cao gót thì cũng xấp xỉ Lục Dương rồi.
Lục Dương thì đem mũ lưỡi trai đội ngược, giống như một tên tiểu du côn.
Tổ hợp quái lạ của hai ngươi, thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường.
Vừa ra khỏi sân bay, Lục Dương lấy máy ảnh mới mua ra, lắp ống kinh vào, đeo trên cổ.
Ra đến bên ngoài.
Hắn nhìn Liễu Thanh Thanh nói: "Để anh chụp cho em một tấm hình."
"Được."
Liễu Thanh thanh đứng trên bậc thang, để tay lên vành nón, bày ra một tư thế chụp ảnh, còn nở nụ cười ngọt ngào.
Tắc Tắc.
Lục Dương bắt đúng thời điểm Liễu Thanh Thanh mỉm cười, đem một cảnh này lưu lại vĩnh viên, không thể không nói, máy ảnh đắt tiền cũng có chỗ đắt của nó, điện thoại hiện nay cũng chưa thể so sánh với máy ảnh được, hơn nữa nó còn xử lý ánh sáng rất tốt, giống như phần mềm làm đẹp vậy.
"Cho em xem với."
Chụp ảnh xong, Liễu Thanh Thanh vội vàng chạy tới, Lục Dương chỉ về ảnh chụp, đưa cho nàng xem.
Ảnh chụp vô cùng đẹp, Liễu Thanh Thanh cao hứng không thôi, Lục Dương cười nói: "Thế nào, kỹ thuật chụp ảnh của anh không tồi phải không?"
"Máy ảnh đến năm vạn, đưa em chụp cũng đẹp ."
Liễu Thanh Thanh trêu ghẹo nói.
"Hắc, dám chất vẫn kỹ thuật của anh à." Lục Dương đem máy ảnh lấy xuống, đưa vào tay của Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Thế em chụp cho anh một tấm đi."
Lục Dương đi đến vị trí vừa rồi của Liễu Thanh Thanh.
"Tắc tắc."
Liễu Thanh Thanh ấn xuống một nút, Lục Dương lập tức thu dáng, trở lại, nhìn kho ảnh chụp trong máy anh, Liễu Thanh Thanh nhịn không được dậm chân, nói ra: "Lục Dương, anh đùa em."
Tại thời điểm chụp ảnh, Lục Dương làm một cái hình mặt quỷ bị chụp vào, sau khi nhìn ảnh chụp, hắn bình tĩnh nói: "Em không phải nói biết chụp sao? Nhìn tấm hình này của anh đi, đây không phải Trư Bát Giới đó chứ? Vậy mà vừa này còn nói kỹ thuật em tốt lắm, anh phải tin em, em xem, anh chụp cho em thời điểm em xinh nhất, còn em lại chụp ảnh vào thời điểm xấu nhất làm sao, cái này cũng chênh lệch quá rồi."
"Được rồi, được rồi, anh lợi hại được chưa."
Liễu Thanh Thanh nhụt chí đưa lại máy ảnh cho Lục Dương, nàng nói không lại Lục Dương nữa rồi, chỉ có thể giơ tay nhận thua.
Hai người đi bộ một hồi, Liễu Thanh Thanh lại hỏi: "Chúng ta đi đâu bây giờ? Ngồi xe tới Đại Lý sao?"
Mục đích chuyến đi này của bọn họ là ngắm cảnh Lệ Giang, Đại Lý, đây là nơi Liễu Thanh Thanh nhìn thấy trong sách du lịch, nàng cũng không biết Côn Minh là một thành phố không tệ.
Lục Dương cười nói: "Gấp cái gì, Côn Minh cũng có nhiều địa phương thú vị, như là hồ Điền Trì, chợ hoa Đấu Nam, còn có Lầu Đại Quan....Tốt xấu gì đây cũng là một thành thị tỉnh lị, giống như một cái trạm trung chuyển vậy."
Nói thật, so với Lệ Giang,Đại Lý với thành thị này, Lục Dương ưa thích Côn Minh hơn, đây là một thành thị có tiếu tất chậm rãi, bốn mùa như xuân, là nơi để tâm linh thư giãn.
Nếu như nó có vị trí tốt hơn, không nằm quá lệch, thì nhất định sẽ phát triển vô cùng tốt.
Về phần hai địa phương kia, dấu vết thương nghiệp quá nghiêm trọng, trên sách nhìn đẹp vậy thôi, kỳ thật đến nơi mới biết, cảnh vật không đẹp như trong tưởng tượng, tương lai Đại Lý phát triển hơn nữa, đi vào phố cổ toàn gặp quán bar, mới biết được nơi đây cũng chẳng có gì khác, hơn nữa, toàn bộ Cổ Thành đều bán đô vật đấy, có đẹp hay không, còn dựa vào năng lực với góc độ nữa.
Đi vào Côn Minh không ngắm hoa sao được, hai người chặn lại một chiếc taxi, tới chợ hoa Đấu Nam.
Đây là nơi bán hoa lớn nhất Côn Minh, về sau là lớn nhất Châu Á.
Bản thân Liễu Thanh Thanh mở cửa hàng bán hoa, nên đối với các loại hoa đẹp đẽ như vậy làm nàng hết sức ưu thích, cầm máy ảnh của Lục Dương chụp liên hồi.
Tới nơi này cũng không ít du khách, không giống vời người địa phương, du khách dễ nhận biết hơn nhiều, bọn họ giống như Liễu Thanh Thanh vậy, mang theo máy ảnh đội mũ, làn da trắng bóc, nhìn qua là biết du khách từ chỗ khác tới rồi.
Bởi vì nguyên nhân tia tử ngoại nơi đây quá mạnh, tuy thời tiết không nóng hơn chỗ khác, lại đông ấm hè mát, nhưng đại bộ phận người dân bản địa da đều đen, ngoài trừ những người thường xuyên bôi kem tránh nắng.
Những người nông dân cùng những người bán hoa ở đây tự nhiên sẽ không rảnh rỗi đến nỗi bôi kem tránh nắng đi ra vườn rồi.
Liễu Thanh Thanh đi tới một sạp hàng bán hoa, bên trên quầy toàn bộ đều là hoa hồng, màu hồng phấn còn mang theo thân cành, bó lớn bó nhỏ chất thành một đống.
"Hoa hồng này bao nhiêu tiền một bó."
Liễu Thanh Thanh tò mò hỏi.
Lão bản là một trung niên nam nhân, làn da ngăm đen, mang cho mình một cái mũ rơm, nghe được Liễu Thanh Thanh hỏi, hắn nhịn không được cười lên: "Ta ở đây bán hoa, không bán theo đóa, nếu cô thích, thì tùy tiện lấy một bông đi, không cần trả tiền..."
Lục Dương cũng đi qua, cười nói: "Lão bản, bao nhiêu tiền một cân."
Ánh mắt lão bản léo lên vài phần thưởng thức, nói ra: "Vẫn là cậu trai trẻ này có kiến thức, hoa hồng ở đây bán lẻ bảy tệ rưỡi một cân, số lượng nhiều có thể ưu đãi, chỉ có tiền nhìn hai người cũng không cần nhiều..Còn bên này là hoa cẩm chướng, mười tệ một bó...Một bó một trăm bông."
Một lát sau.
Lục Dương ôm một đống hoa hồng cùng Liễu Thanh Thanh tiếp tục đi dạo.
Hắn cũng không cò kè mặc cả giá, bởi vì Lục Dương mở miệng ra hơi xấu hổ, một đống trên tay Lục Dương, có khoản ba mươi đóa, mà mới chỉ hết mười tệ, tính ra một đóa hết 3 nguyên.
Mặc dù đây là hoa hồng phấn, không mắc như Hồng Mân Côi, nhưng giá cả như vậy cũng quá tiện nghi rồi.
Cũng may hắn mua là hoa hồng, nếu mua hao cẩm chướng, chỉ sợ phải cõng mà đi.
"Ở đây hoa quả thật rất rẻ, so với chỗ em nhập hàng còn rẻ hơn."
Sau khi hỏi thăm nhiều nhà, ngoài trừ mấy quầy hàng muốn hố du khách một vố ra, thì mỗi lần nghe lão bản báo giá, lại làm Liễu Thanh Thanh bị bạo kích một lần, điều này làm Liễu Thanh Thanh cảm thấy mình như một gian thương.
Dù sao, bên này hoa cẩm chướng một trăm bông mới mười tệ, mà ở cửa hàng của nàng một đóa đã hai tệ rồi.
"Dù sao đây cũng là chợ bán hoa lớn nhất Châu Á, giá cả đương nhiên là tiện nghi rồi." Lục Dương lại chỉ vào tòa cao lâu, nói ra: "Ở đó có một số loại hoa càng quý hiếm hơn, những thứ này ở chỗ khác rất đắt tiền, nhưng ở đây, giá cả nó cũng chỉ bằng mấy loại rau củ quả thôi."
Đã đi ra ngoài chợ, Lục Dương vẫn bị hương hoa quấn thân, trong không khí tràn đầy mùi hương hoa, Lục Dương rốt cuộc cũng biết thế nào gọi là hương hoa bát ngát, mũi của hắn đã có chút ngứa, nếu đổi lại mấy người dị ứng phấn hoa tới đây, chỉ sợ mười phút sau sẽ bị khiêng tới bệnh viện.