Lữ Tiểu Vũ đã tới, sau khi tiến vào phòng của nàng, Lục Dương liền ngửi được mùi cà phê nồng đậm.
Hắn đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra hít thở không khí.
Lữ Tiểu Vũ chu miệng, hiển nhiên nàng có chút bất mãn với hành động của Lục Dương.
"Cà phê thực sự ngon như vậy sao?"
Mở ra hai cánh cửa sổ xong, Lục Dương xách cái ghế tới ngồi đối diện với Lữ Tiểu Vũ, nhìn hơi nóng vẫn còn bốc ra ở trong ly, nói.
Lữ Tiểu Vũ hừ một tiếng: "Ngươi yêu thạch tín, ta thích mật ngọt."
Được rồi.
Ý tứ của câu này, Lục Dương đại khái cũng hiểu được.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, mới vài ngày không gặp Lữ Tiểu Vũ, nàng có thể nói ra câu văn thiên cổ rồi, khó trách năng suất hiện nay của nàng giảm bớt, hóa ra là đang nghiên cứu văn học.
"Bài ba thi qua chưa?"
Lục Dương lại hỏi.
Lữ Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn, nói ra: "Chủ tịch, mấy ngày nay ta đều ở công ty làm việc, từ sáng đến tối, ngay cả trường học bên kia còn chưa đi qua, làm sao có thể thi xong bài ba được?"
"A, ta nhìn ngươi tiêu sái như vậy, tưởng người nhận được bằng lái rồi, mấy ngày nay vừa đúng lúc không có việc gì, ta còn muốn dẫn ngươi đi mua xe, thật đáng tiếc a."
Lục Dương giả bộ tiếc hận.
"Ít giả vờ lại đi, nói đi, ngươi tới đây là có chuyện gì?"
Lữ Tiểu Vũ đã rõ ràng thói quen của lão bản nhà mình, vô sự hiến ân cần, không phải đạo tặc cũng là đạo chích."
Lục Dương ngồi nghiêm chỉnh, nhìn vào mắt của Lữ Tiểu Vũ, vạn phần nghiêm túc nói ra: "Hè này ta muốn về nhà một chuyến."
"n."
Lữ Tiểu Vũ gật đầu, cũng chẳng nghỉ nhiều.
Lục Dương nói tiếp: "Đại khái khoản gần hai tháng."
"Cái gì, hai tháng?"
Lữ Tiểu Vũ trợn to hai mắt.
Nàng kích động trực tiếp đứng bật dậy.
"Lão bản thân ái của ta à, nghỉ hè chỉ có hai tháng, cái này mà gọi là về nhà một chuyến ư? Ngươi nói thẳng là mình muốn nghỉ hai tháng hè không được sao? Ngươi nhìn những chủ tịch của công ty khác đi, có ai mà không tới công ty thường xuyên không? Hiện tại công ty chúng ta đang ở giai đoạn phát triển mấu chốt, bên bộ phận EC còn..."
"Được rồi, được rồi."
Lục Dương trực tiếp dừng lời nói nàng lại.
Sau đó hắn đi tới sau lưng Lữ Tiểu Vũ, nhẹ nhàng khoác tay lên vài nàng, thủ thỉ: "Không phải còn ngươi ở đây sao? Đồng chí Tiêu Vũ, đồng chí là người tôi tin tưởng nhất, hơn nữa năng lực đồng chí còn xuất sắc hơn những người cùng trang lứa, nếu đổi thành một người khác, tôi đã không rời đi lâu như vậy, nhưng có đồng chí ở đây, tôi vô cùng yên tâm."
Lúc nói chuyện, tay Lục Dương còn ở trên vai Lữ Tiểu Vũ.
Cảm nhận được cánh tay ở trên vai, trên mặt Lữ Tiểu Vũ xuất hiện lấm tấm rạng mây hồng.
Nàng hướng phía ngoài cửa liếc qua, may mắn không có ai đi vào.
"Nhưng hai tháng, cũng quá lâu rồi."
Lữ Tiểu Vũ đành ngồi lại ghế, để thoát ly khỏi ma trảo.
Lục Dương cười nói: "Đây là ta muốn phòng ngừa chu đáo, nên nói đại khái thời gian thôi, có lẽ vài hôm là ta liền quay về rồi."
"Ta tin ngươi mới là đồ ngốc."
Lữ Tiểu Vũ trong lòng nói thầm.
Tuy nhiên nàng cũng hiểu rõ, lão bản đã nói như vậy, khẳng định là hắn sẽ nghỉ rồi, hơn nữa còn là nghỉ hai tháng không trở về, Lục Dương rời đi lâu như vậy cũng không sao cả, nhưng mấy chuyện quan trọng của công ty, thì không thể ngừng được.
Lữ Tiểu Vũ bật máy tính vào file công tác.
Tìm một hồi, nàng in một đống văn kiện ra, nói: "Lão bản, trước khi nghỉ, ngươi phải sớm an bài tốt mấy việc này."
Lục Dương nhìn lướt qua tiêu đề, tiền lương hai tháng kế tiếp(cần chữ kí), xác nhận thực hiện kế hoạch(Cần kí), hắn nhẹ gật đầu, nói ra: "Được, đợi lát nữa ta kí xong mang qua cho ngươi."
...
Chín giờ rưỡi sáng.
Từ Tú Vân lái Porsche dừng trước cổng Tây Môn.
Nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đẹp đẽ trên tay, Từ Tú Vân xác nhận lại một lần nữa, nói: "Từ Thi, con thật sự biết rõ công ty TNHH mậu dịch thế kỷ Sơn Hải ở đâu sao?"
"Biết rõ, biết rõ."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
"Công ty này ngay tại vườn khởi nghiệp ở đại học của con, để cong mang mẹ tới là được."
"Vậy thì tốt quá, cũng bớt nghe ngóng người khác."
Từ Tú Vân cao hứng, sau khi ngừng xe lại, liền mang theo hai cái túi xách tinh xảo, cùng Từ Thi đi vào trường học.
Nhìn vườn khởi nghiệp còn cách mấy trăm mét nữa là tới, trong lòng Từ Thi có một chút cảm giác kỳ quái, hình như đối tượng làm ăn của mẹ mình là công ty của Lục Dương thì phải, nàng còn không biết có nên nói cho...
Không biết là do trong nội tâm của nàng có chút ác ý, nên Từ Thi cũng không nói cho mẫu thân biết chuyện này, hơn nữa, nàng cũng không biết Từ Tú Vân đã gặp Lục Dương.
Đem qua, sau khi hai mẹ con nói chuyện xong, Từ Tú Vân thẳng thắn thừa nhận lần này tới Lục Dương vì mục đích khác, chuyện đón nàng chỉ là thuận đường, còn việc chính vì sinh ý của công ty, sàn thương mại điện tử của Csite quật khởi, làm cho Từ Tú Vân nhận ra thời cơ kinh doanh, ý định của nàng tính đem hàng hóa lên Csite tiêu thụ, nhưng khi liên hệ với người phụ trách mậu dịch thế kỷ Sơn Hải, đã nhận được đáp án phủ định.
Hàng hóa ở trên Csite bây giờ, chỉ tiêu thụ các sản phâm có liên quan đến ACG do CCilicili đặt hàng sản xuất, mục đính để phục vụ cho công ty, không phải kinh doanh vật phẩm khác, nhưng Từ Tú Vân cảm thấy cơ hội này không thể bỏ qua, vì vậy nàng tự mình đến Lục Thành, ý định nói chuyện với ông chủ Csite một chút.
Chỉ là Từ Tú Vân tuyệt đối không thể nghĩ tới.
Ba công ty liên quan đến Csite, đều do một người làm chủ, chính là vị mà nàng dùng tiền để đuổi người ta trách xa con gái mình.
Từ Thi không biết chính giữa lại có chuyện này, nên tự nhiên nàng cũng không thể nhắc nhở mẫu thân, hai người tới tòa nhà A, Từ Thi thuần thục ấn tầng thang máy.