Siêu ca vừa chạy vừa khóc rời đi.
Lục Dương cũng chậm rì rì đi bộ vào căn tin tầng một, người trong căn tin hôm nay nhiều hơn mọi hôm, năm nhất cùng năm hai có nhiều chương trình học nhất, nên cũng là những người nghỉ trễ nhất, bây giờ bọn hắn mới được nghỉ hè, còn sinh viên năm ba năm bốn đã sớm rời khỏi trường học, Lục Dương ở nhà nhìn một vòng, rất nhanh đã thấy được Hứa Dung Dung cùng Trần Thu Nguyệt.
Trần Thu Nguyệt như có tấm ý tương thông, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lục Dương, nàng vẫy vẫy tay.
Lục Dương đi tới.
"Có mua cho anh à."
Lục Dương nhìn thấy bên cạnh Trần Thu Nguyệt có một phần bánh bao cùng sữa đậu nành.
"Đúng vậy a, vừa mới mua cho anh đấy, may anh đến nhanh, chứ muộn thêm tí nữa là nguội rồi."
Trần Thu Nguyệt đem ống hút cắm vào bên trong hộp sữa đậu nành, rồi mới đưa cho Lục Dương.
Lục Dương cầm lấy uống một ngụm.
Không nóng đến phỏng lưỡi, độ ấm vừa phải.
Lại cầm cái bánh bao cắn một cái, Trần Thu Nguyệt mua cho Lục Dương bánh bao nhân thịt, loại có nhân hai trứng, Lục Dương vừa ăn vừa nói: "Tính khi nào thì về."
Trần Thu Nguyệt nhìn Lục Dương, tựa cười mà không cười, nói :" Có muốn đưa em về nhà không?"
Khục khục.
Lục Dương bị sặc.
Nhận lấy giấy ăn từ Trần Thu Nguyệt đưa tới, lau miệng, Lục Dương mới lên tiếng: "Anh sao đưa em về được, hai chúng ta không cùng đường mà."
Trần Thu Nguyệt khó chịu nói ra: "Anh lại kiếm cớ rồi, ai nói chúng ta không cùng đường, Giang Thành cùng Lục Thành đều ở phía nam, Thân Thành cũng nằm phía nam Lục Thành, em đi tàu hỏa về nhà, trên đường có dừng lại ga Thân Thành."
"Thế này mà cũng gọi là tiện đường à, điểm đến có giống nhau đâu, cũng không thể đưa em tới Thân Thành, rồi lại đi xe về, không phải quá phiền toái sao? Hơn nữa anh chưa có ý định về sớm như vậy."
Lục Dương tự nhiên sẽ không đưa Trần Thu Nguyệt về được, chỉ có thể nói như vậy.
"Vậy anh tính khi nào mới về?"
Trần Thu Nguyệt hỏi.
"Không biết, em cũng biết bên phía công ty rất bận, có lẽ kỳ nghỉ này chỉ sợ không về được." Lục Dương giả bộ ngớ ngẩn.
Trần Thu Nguyệt quan sát biểu cảm của Lục Dương, cũng nhìn không thấy gì, chỉ có thể lườm hắn một cái, nói ra: "Em nhìn anh có vẻ sợ chở về với em."
"Nói bậy, anh nếu sợ, như thế nào còn dẫn em đi gặp thầy anh."
Lục Dương chính nghĩa nói ra.
"Vậy nghỉ hè anh có thời gian, đến Giang Thành tìm em được không?" Trần Thu Nguyệt đổi sang cách khác.
Nghỉ hè hơn hai tháng, cũng quá dài rồi.
Lục Dương suy nghĩ một chút.
"Nếu không, để em tới Thân Thành cũng được."
Trần Thu Nguyệt chờ mong hỏi.
Lục Dương không còn cách nào khác, lập tức nói ra: "Vẫn là để anh đi tìm em, để anh dành một chút thời gian, xong chuyện của công ty, anh liền tới Giang Thành tìm em chơi hai ngày, chỉ sợ cha mẹ em tức giận thôi."
"Yên tâm, cha em hiền lắm, không đánh anh đâu."
Trần Thu Nguyệt cười nói.
"Nói như vậy anh ngược lại càng thêm lo lắng, thế lúc tới đó, anh mặc thêm áo chống đạn được không?"
"Mùa hè Giang Thành nóng lắm, anh chịu được thì mang đi."
"Vậy coi như bỏ đi."
Ăn xong hai cái bánh bao, lại chịu không nổi cái ống hút này, Lục Dương trực tiếp mở nắp đậu nành ra, một hơi uốn hết.
Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung vẫn từ từ nhai.
"Từ Thi về nhà chưa."
Lục Dương hỏi.
Hắn biết rõ nàng ấy được mẹ tới trường đón, nhưng không biết có đi luôn không.
Trần Thu Nguyệt nói: "Chưa, mà đồ đạc của nàng vẫn còn trong ký túc xá, ngày hôm qua nàng có nhắn tin với ta, nói cùng mẹ mình ở lại khách sạn nghỉ ngơi, hôm nay còn có thể quay lại trường học."
"n."
Lục Dương nhẹ gật đầu, thuận miệng nói: "Có thể là do hôm qua hơi muộn, sợ buổi tối lái xe không an toàn đi."
Lại hỏi vé tàu của Trần Thu Nguyệt, vé của Trần Thu Nguyệt vào buổi sáng ngày mai, nên nàng có thể ở lại trường học nốt hôm nay, Hứa Dung Dung cũng vậy.
"Để ngày mai anh tiễn hai người."
Thấy hai người đã ăn xong, Lục Dương mới lên tiếng.
"Đưa đến Giang Thành sao?"
Trần Thu Nguyệt đứng dậy.
"Đừng nói giỡn."
"Vậy coi như khỏi đi."
Trần Thu Nguyệt lắc đầu: "Tới nhà ga mà thôi, để em với Dung Dung bắt taxi đi tới, không cần phải làm phiền anh chạy tới chạy lui, nếu anh còn có lương tâm, thì nhớ tới Giang Thành tìm em là được."
"Được, anh nhớ rồi."
Trần Thu Nguyệt đã nói vậy rồi, Lục Dương cũng thể nói gì nữa.
Sau khi rời khỏi căn tin, Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung quay về ký túc xá, ngày mai các nàng đi rồi, còn phải thu thập xong đồ đạc của mình, nữ sinh dù sao cũng không giống nam sinh, đồ đạc nhiều lắm.
Lục Dương cũng đi tới vườn khởi nghiệp.
Trường học được nghỉ, nhưng công ty vẫn đi làm bình thường.
Còn chưa tới thời gian vào làm, nhưng công ty đã tới không ít người, Lục Dương từ thang máy đi vào công ty, trên đường gặp phải nhân viên chào hỏi Lục Dương cũng sẽ đáp lại, những người này có người Lục Dương quen, có người hết sức lạ lẫm, công ty có hơn hai trăm nhân viên, so với sinh viên khoa máy tính năm nhất còn nhiều hơn, Lục Dương tự nhiên không thể nhớ nhiều cái tên nhân viên được.