Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 407: Đi Từng Bước 1 (1)




"Mẹ, ở bên này."

Từ thang máy đi ra, Từ Thi chỉ vào văn phòng 702 nói ra.

Từ Tú Vân có chút kinh ngạc: "Từ Thi, sao con lại biết rõ ràng như vậy?"

"Con đã tới rồi."

Từ Thi trả lời.

Bởi vì đã đi vào văn phòng làm việc, Từ Tú Vân đành không hỏi nhiều, sau khi đi vào công ty, Từ Tú Vân phát hiện rất nhiều người tò mò nhìn mình, nhưng cũng chẳng ai đến hỏi thăm.

Nếu như đổi lại ở công ty khác, đã có người đi đến chào hỏi.

Những người ở công ty này cũng thật kỳ quái, từng người một cứ vùi đầu làm việc, cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.

"Bên này phụ trách về manga, còn văn phòng thương mai điện tử thì ở bên kia."

Từ Thi cảm giác mẫu thân có chút thắc mắc nên giải thích.

"Thế chúng ta đến đây làm gì?"

Từ Tú Vân nhìn xung quanh một lần.

Từ Thi chỉ vào cánh cửa văn phòng phía trước, nói ra:" Bởi vì phòng của chủ tịch Csite ở đây a, mẹ không phải muốn tìm hắn sao?"

Lúc nói chuyện.

Từ Thi đẩy cửa tiến vào.

Từ Tú Vân tính nói như vậy là không lễ phép, nhưng Từ Thi đã đi vào rồi, nàng cũng đành vào theo, bên trong không có người, vị lão bản kia cũng không có mặt ở đây. Vừa vào cửa, Từ Tú Vân liền quan sát hoàn cảnh bốn phía, đây là thói quen của nàng khi bàn chuyện làm ăn, bởi vì từ hoàn cảnh làm việc của một người thì có thể nhìn thấy được tính cách của người đó, đến lúc nói chuyện làm ăn, xác xuất thành công cũng sẽ tăng thêm nhiều.

Từ Tú Vân tới đây, là vì muốn hợp tác với đối phương, tự nhiên không thể biểu hiện như ở công ty của nàng, thái độ cao ngạo.

Văn phòng rất đơn giản.

Không có gì lòe loẹt, cũng không có mấy thứ như mèo chiêu tài, kim nguyên bảo, nhìn ra, chủ nhân ở đây không phải giống mấy người tầm thường, trên tường cũng không dán tranh chữ, giá sách trống rỗng, cũng không có bình hoa hay đồ cổ gì, nói rõ lão bản này không thích văn vẻ, hẳn là một người làm việc thực dụng.

Trước bàn làm việc có một cái máy tính, cùng một chồng văn bản tài liệu, đối diện phía bàn làm việc cũng có một cái ghế, còn có ít giầy Tuyên Thành ở đó, đây là gì vậy, Từ Tú Vân không rõ ràng lắm, cũng đoán không được.

Chẳng lẽ văn phòng này không chỉ có mỗi một người.

Nhìn Lục Dương không thấy trong phòng làm việc, Từ Thi cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.

Sau khi gọi xong, nàng nói ra: "Hắn đang đi vệ sinh, một lát nữa sẽ tới."

"Từ Thi, con quen với chủ tịch Csite?"

Từ Tú Vân hơi hơi nhíu mày, nàng cảm giác hôm nay không giống như bình thường, tính cách của con gái mình, nàng hiểu rất rõ ràng, không phải loại mạnh vì bạo, bạo vì tiền, hay cùi cuốn người khác, sao con mình lại quen được với một chủ tịch?

Hơn nữa, nhìn bộ dạng con gái đối vơi nơi này hết sức quen thuộc, không chỉ biết rõ mấy ban ngành của CCilicili, hơn nửa còn biết văn phòng chủ tịch, thậm chí có cả số điện thoại.

Trong này có rất điều bất thường.

Từ Thi nhẹ gật đầu, nói ra: "Đúng vậy, hắn là bạn học của con."

"Bạn học của con?"

Từ Tú Vân có chút khó tin.

Tuy rằng nghe nói lão bản Csite hình như là một người trẻ tuổi, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, hắn lại là bạn học của con gái mình...Bạn học, thì mới được mấy tuổi, không đến hai mươi phải không, tính tụi mụ mới là hai mươi...

"Điều này làm sao có thể..."

Từ Tú Vân hối hận bản thân không điều tra kỹ một chút, mà đã vội vội vàng vàng tới đây.

"Thật mà."

Nhìn mẹ mình khiếp sợ như vậy, Từ Thi khóe miệng lô ra tia mỉm cười.

Từ Tú Vân đặt hai tay lên bờ vai nữ sinh, ân cần hỏi: "Từ Thi, nói mẹ nghe một chút, con cùng vị đồng học này quan hệ là gì?"

Quan hệ là gì?

Từ Thi suy nghĩ, vấn đề này rất khó để trả lời.

Vừa vặn Lục Dương từ bên ngoài đi vào, đã giúp nàng giải vây, nhìn thấy trong văn phòng có hai người, Lục Dương vừa cười vừa nói: "Dì Từ, dì đến rồi."

"Là ngươi."

Từ Tú Vân thấy người tới là Lục Dương, nàng khiếp sợ không thôi.

"Là cháu."

"Dì." Lục Dương đóng cửa lại, đi tới nói ra: "Từ Thi không nói cho dì biết là cháu sao?"

Từ Thi bên cạnh tỏ ra kinh ngạc.

Nàng nhìn mẹ mình, lại nhìn Lục Dương một chút, kinh ngạc nói ra :"Hai người biết nhau sao?"

Từ biểu hiện của Từ Thi là có thể dễ dàng nhận thấy, nàng không biết Lục Dương cùng Từ Tú Vân đã gặp mặt nhau, Lục Dương cười nói: "Lần trước đưa ngươi về nhà, thời điểm ra về, ta vừa vặn đụng phải dì, dì còn đưa ta đến nhà ga."

Từ Tú Vân buông lỏng Từ Thi, cũng nói: "Mẹ có hàn huyên với cậu ấy mấy câu, nên không nói cho con biết."

"A."

Từ Thi nhẹ gật đầu.

"Có chuyện gì thì hai người nói với nhau đi, con qua bên kia ngồi."

Từ Thi trở lại chỗ ngồi của mình, cầm kịch bản lên nhìn nhìn.

Nhìn Từ Thi ngồi ở vị trí đó, Từ Tú Vân cuối cùng cũng cởi bỏ nghi hoặc của mình, hóa ra vị trí kia là của con gái mình, khó trách nàng nhìn chỗ đó quen thuộc như vậy, lại liên tưởng Lục Dương làm chủ tịch ở đây, hết thảy đều hợp tình hợp lý.

Chỉ là Xú nha đầu này, vì sao chuyện quan trọng như vậy không nói cho ta biết trước.

Còn nữa.

Lục Dương với con gái mình đến trình độ nào rồi.

Đây gọi là nam sinh xuất thân gia đình bình thường, thế nhưng chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi đã làm nên một kỳ tích như vậy?

Hết thảy vấn đề này, quanh quẫn mai trong long của Từ Tú Vân, nhưng mấy vấn đề này, cũng không quan trọng bằng việc kinh doanh của nàng.

"Dì à, trước dì ngồi xuống đi, cháu pha cho dì tách trà, biết rõ dì đang có nhiều câu hỏi, không vội, đợi lát nữa dì hỏi gì cháu sẽ trả lời..." Lục Dương chỉ chỉ vào ghế sô pha.

Sau đó đi đặt một bình nước sôi, lấy ra một túi trà giấu kỹ.

"Đây là đặc sản quê cháu, Mao Tiêm Thân Thành, trà búp Minh Tiền, là hàng loại 1..."

Nước rất nhanh liền sôi.

Lục Dương pha trà xong, liền rót cho mình một chén, Từ Tú Vân một chén.

Từ Tu Vân nhận lấy chén trà, có chút khó tin mà hỏi: "Tư Thi nói là thật sao, cậu là lão bản Csite."

"Đúng vậy, Csite cùng ba công ty tư nhân Sơn Hải, cùng một công ty Sơn Hải Văn Hóa, cháu chiếm hơn chín mươi phần trăm cổ phần, nói cháu là đại lão bản của không sai."

Lục Dương lại rót thêm cho mình một chén trà, còn dùng nắp lướt lướt qua hơi.

Đạt được đáp án khẳng định, Từ Tú Vân hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lục Dương từ trên xuống dưới.

"Thật sự là quá khó tin."

Lục Dương cười cười, khiêm tốn nói: "Không có gì cả, chỉ là nắm được kỳ ngộ mà thôi, không tính là gì."