Kì nghỉ học kỳ này, Từ Thi không muốn mẹ mình tới đón nàng.
Chủ yếu là kỳ nghỉ đông năm trước, Lục Dương đã đưa nàng về nhà một lần, khai giảng năm nay nàng cũng một mình ngồi tàu hỏa tới đây, nên Từ Thi đã biết cách ngồi tàu hỏa, hơn nữa nàng trưởng thành hơn trước rất nhiều, không có nhát gan như trước nữa.
"A, chắc dì cảm thấy ngươi về một mình nên lo lắng, mới tới đây đón, ngươi nhanh đi đi."
Lục Dương mỉm cười.
"n."
Từ Thi nhẹ gật đầu, quay người hướng phía cổng trường đi tới.
Của Đông Đại Học KHKT Hà Đông.
Một chiếc Posche Cayenne màu đỏ đỗ ven đường ,của sổ xe mở nửa, một nữ nhân ngồi trong xe đeo kính râm đang nhìn về phía trường học. Sinh viên cùng người qua đường thời điểm đi qua nhịn không được phải quay đầu nhìn chiếc xe nhiều lần, đối với sinh viên mà nói, khả năng không biết nhiều loại xe sang trọng khác, nhưng Ferrari, Porsche, Rolls-Royce, thì vẫn có nhiều ngươi biết.
Huống chi trên xe còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy, lòng thích cái đẹp ai ai cũng có, nếu còn là phú bá, điểm bạo kích nhân mười.
Nữ nhân vẫn nhìn về phương hướng cổng trường.
Sau khi nhìn thấy thân ảnh thân quen, nàng từ trên xe bước xuống, hướng thân ảnh kia đi tới.
"Từ THi."
Từ Tú Vân tháo kinh râm xuống, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Mẹ."
Từ Thi đi tới, nhìn xung quanh một vòng, nàng có chút không thích ứng với anh mắt người đi đường.
"Lên xe nói chuyện."
Từ Tú Vân trở lại mở cửa xe.
Từ Thi đi vào tay ghế phụ ngồi.
Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, Từ Tú Vân hỏi: "Từ Thi, trường học của con được nghỉ rồi phải không?"
"Dạ, vừa mới thi xong môn cuối."
Từ Thi nói nói.
"Thi được không?"
"Coi như cũng được."
Từ Thi nhỏ giọng nói.
Nhìn mẹ mình, Từ Thi hỏi: "Mẹ, mẹ tới đón con về sao?"
Từ Tú Vân trong mắt hiện lên một tia lúng túng, nói ra: "Đúng vậy a, đón còn về Kim Lăng, bất quá còn phải bàn công việc nữa."
"À."
Từ Thi có chút thất lạc.
Nàng biết rõ, mẹ tới đây nói chuyện làm ăn là chủ yếu, đón mình chỉ là tiện đường.
Từ Tù Vân không ở tại đề tai này dây dưa nữa, nàng khởi động xe, nói ra: "Hôm nay cũng muộn rồi, chúng ta thuê khách sạn ở lại, Từ Thi con theo mẹ nhé."
"Dạ."
Từ Thi nhẹ gật đầu, cầm lấy điện thoại: "Con phải báo cho bạn cùng phòng một chút."
---
Bắc Môn, cửa hàng bán hoa.
Tiễn một cặp đôi đi ra ngoài, điện thoại của Liễu Thanh Thanh vang lên.
Nhìn bên ngoài, tạm thời không có khách hàng, nàng nhận điện thoại: "Cha."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nam tang thương.
Liễu Thanh Thanh trả lời :"Cha, cha đừng lo lắng, con rất khỏe."
"Vậy thì tốt rồi, tiền vài ngày trước con gửi về, ba đã dựa theo ý của con, một phần trả cho vị đại thúc kia, số còn lại trả cho ngân hàng, ta cũng đã thương lượng bên ngân hàng một chút, tạm thời khoan đấu giá nhà cũ của chúng ta."
"Ngân hàng nói thế nào?"
Liễu Thanh Thanh có chút bận tâm hỏi.
Nhà cũ của bọn họ, đã xây được rất lâu, biệt thự ba tầng nhỏ, tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nơi đây là ký ức từ nhỏ của Liễu Thanh Thanh.
"Quản lý ngân hàng cho chúng ta đối đa nửa năm thời gian, Thanh Thanh, con không cần phải lo lắng, bố hiện tại đã kinh doanh như cũ rồi, nhà chúng ta rất nhanh có thể tốt lên, nhà cũ bố khẳng định sẽ chuộc được."
"Con biết rồi, bố, người cùng đừng quá mệt mỏi, mà mẹ con thân thể tốt lên chưa?"
"Thân thể mẹ con tốt hơn trước nhiều rồi, hiện tại mỗi tháng ta đều dẫn bà ấy đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói không có vấn đề."
"Tốt lắm, ba cũng chiếu cố bản thân thật tốt."
"Thanh Thanh ,lúc nào con về đây." Nam nhân do dự một chút rồi hỏi.
Liễu Thanh Thanh nói: "Tạm thời con chưa về được, Lục Dương nói qua mấy ngày nữa dẫn con đi du lịch một chuyến, chờ qua thêm đoạn thời gian, con dành chút thời gian về thăm nhà."
"Tốt, con đã lớn rồi, tự biết lo cho bản thân mình."
Huyện Thanh Sơn, chung cư Hòa Bình.
Sau khi điện thoại tắt máy, mẹ của Liễu Thanh Thanh là Ngô Mẫn Hà liền vội vàng hỏi: "Thanh Thanh nói sao?"
Liễu Đại Giang nói :"Thanh Thanh nói tạm thời không trở lại, nàng ở Lục Thành rất tốt, mấy ngày nữa sẽ cùng nam sinh tên Lục Dương đi du lịch..."
Nghĩ đến Lục Dương, Ngô Mẫn Hà cảm thán một tiếng: "Đó là một hài tử tốt, Thanh Thanh đi theo hắn cũng không ủy khuất."
"Ài, nếu đưa bé kia toàn tâm toàn ý với Thanh Thanh thì là chuyện tốt, chỉ là...." Liễu Đại Giang thở dài, hắn cũng cảm giác hy vọng này xa vời, hắn cũng từng trả qua thời gian huy hoàng, không dễ bị lừa dối như Ngô Mẫn Hà.
"Vậy thì có thể làm gì? Người ta giúp chúng ta nhiều như vậy, đưa tiền chữa bệnh, mua nhà, còn giúp Thanh Thanh làm một cửa hàng bán hoa, chuyện nào không có tay hắn giúp sức, nếu không phải có Lục Dương, chỉ chờ vào đồng tiền của ông, tôi còn không có chỗ ở đây này." Ngô Mẫn Hà lau lau nước mắt: "Chỉ cần Thanh Than không ủy khuất, chúng ta liền ủng hộ."
"Đều do tôi."
Liễu Đại Giang ôm lấy Ngô Mẫn Hà, vỗ vỗ tấm lưng của nàng: "Là tôi làm hai mẹ con bà chịu nhiều ủy khuất."
"Không trách ông, chỉ cần cuộc sống về sau cứ như vậy, đã là rất tốt rồi.
...
Tám giờ tối.
Kỳ túc xá phòng 504, trên bàn Lục Dương có mấy chai bia với món ăn, mấy người bạn cùng phòng ngồi chung một chỗ, vừa ăn vừa uống.
Sau khi cuộc thi kết thúc, vốn tính ra ngoài làm bữa cơm, nhưng đến Tây Môn một vòng, hầu như tiệm cơm nào cũng đều chật cứng, mấy người tính một lát, liền quyết định mua thức ăn về ký túc xá nhậu.
Ở ký túc xá dù sao cũng thoải mái hơn, muốn điên bao lâu cũng được, không cần lo lắng ký túc xá khóa cảu.
Cả bàn đồ ăn cùng bia, cũng chỉ hết hai trăm tệ, tiền mỗi người chia đều, mỗi người góp vào năm mươi.
Đinh Siêu ăn một món ăn, sau đó giơ lên lon bia, nói ra: "Lại một học kỳ nữa kết thúc, hai tháng sau huynh đệ chúng ta gặp lại."
"Hai tháng sau chúng ta cũng là năm hai rồi."
Lục Dương mở một lon bia, cười nói.
"Đúng vậy."
Đinh Siêu cảm thán một câu: "Thật là nhanh, cứ như là nháy mắt một cái liền trôi qua, ta vẫn còn nhiều sự tình chưa làm xong."
"Nói toạc ra là chưa kiếm được bạn gái đi." Lưu Lỗi bình thường không mở miệng, nhưng một khi mở miệng là chí mạng: "Tả cảm giác năm nay rất dài, chỉ có thời điểm cấp ba mới trôi qua nhanh."
Đinh Siêu mặc kệ Lưu Lỗi, nhìn Lục Dương nói ra: "Lục ca, ngày mai sẽ đi sao?"
Lục Dương lắc đầu: "Không vội, ta mùng hai tháng bảy mới rời trường, trước đi du lịch một vòng, sau đó về nhà..."
"Quá thoải mái rồi."
Đinh Siêu tỏ ra hâm mộ không ngừng.
Hắn lại hỏi: "Đi với muội tử?"
Lục Dương nghiêng đầu liếc hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi đoán xem?"
"Ài."
Không nói lời nào, Đinh Siêu thở dài một hơi. Hắn cảm giác mình hỏi câu này hơi ngủ, Lục Dương đi du lịch bên ngoài, sao lại không có muội tử phụng bồi chứ.
Giữa người với người sao chênh lệch như vậy, người đầy hộp sữa, người không hộp nào, Siêu ca tỏ ra thương tâm, buồn bực uống một ngụm.
Lưu Lỗi giơ lên lon bia: "Vẫn là Lục Dương thoải mái nhất, có thể đi chơi khắp nơi, chúng ta cũng làm một lon để chơi trong mơ."
"Được."
Đụng ly, bốn người đều uống một hơi cạn sạch.
Đặt lon bia xuống, Lục Dương hỏi: "Minh Bác, ngươi thì sao? Trường học nghỉ rồi, không còn nhiều người nữa, ngươi có về không?'
"Có."
Lý Minh Bác nhẹ gật đầu.
"Ta cũng có chút nhớ nhà rồi."
"Vậy thì tốt rồi, trở về hảo hảo phụng bội người nhà đi, cũng đừng tham kiếm tiền làm gì."
"Biết rồi, Lục ca." Lý Minh Bác cười cười.
"Ngươi cùng Thẩm Yên thế nào rồi."
Lục Dương nhớ lại chuyện này.
Trên mặt Lý Minh Bác hiện lên vài phần xấu hổ, hắn nói: "Chúng ta vẫn bình thường, nàng gần đây đều mỗi ngày đến Tây Môn giúp ta bán đồ, mẹ của ta cũng biết chuyện này."
"Được lắm, tiến độ rất nhanh, nắm chặt thời điểm, tranh thủ dẫn nàng về nhà ăn tết." Lục Dương khích lệ nói.
Ăn uống xong xuôi, đã đến hơn mười giờ tối, Đinh Siêu uống rất nhiều, hắn bây giờ giống một kẻ ngốc vậy, ở ngoài ban công rống lên bài Alone, với chất giọng bò rống đó, khiến cho Lục Dương cùng Lý Minh Bác không thể không mang theo tai nghe đi ngủ, cũng may hôm nay lão Tần không trực đêm, mắt khắc sinh viên cũng chưa về phòng, hơn nữa phòng 504 còn có Lục Dương cùng Lưu Lỗi chấn nhiếp, bằng không mấy người khác đã xông vào phong đem tên Đinh Siêu này đôi xuống lầu rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Đinh Siêu mang theo đôi mắt gấu mèo 0.0, kéo lấy rương hành lý chuẩn bị rời đi, hắn là người có phương tiện về nhà tiện lợi nhất, chỉ cần ngồi xe bus là được, Lưu Lỗi thì đặt vé buổi chiều nên còn đang ngủ, Lý Minh Bác thì ra ngoài cùng Thẩm Yên ăn sáng.
"Lục ca, ta phải đi rồi, ngươi đừng nghĩ tới ta." Đinh Siêu lưu luyến không rời.
"Cút cút cút." Lục Dương chịu không nổi phất tay.
"Hắc hắc, chờ Minh Bác về, ngươi nói giúp ta một tiếng, có việc gì thì điện thoại."
"Đợi với, để ta xuống dưới cùng ngươi."
Lục Dương lau mặt, đem áo T-shirt mặc vào.
"Lục ca, ngươi không nỡ bỏ ta sao, nên mới tiễn ta đi?" Sau khi đi ra ngoài, Đinh Siêu cười hề hề khoác vai Lục Dương.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, vừa rồi Trần Thu Nguyệt nhắn tin nói ta đi ăn chung."
"Lục ca, ngươi cũng quá vô tình rồi, an ủi ta một chút thì chết sao, ngươi theo đuổi nữ sinh cũng không thể làm như vậy được."
"Nữ sinh đều theo đuổi ta đấy."
Lục Dương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói.