Trong lòng Lục Dương nói thầm, sau đó dùng bút máy ở trên tờ giấy tìm đáp án đồng dạng khoanh vào.
Không đến một phút sau.
Lục Dương đã hoàn thành toàn bộ bài thi của mình.
Đợi đến lúc Hoàng Tiểu Ngọc lấy lại tinh thần nhìn về đây, Lục Dương đang chuyên tâm bôi đen đáp án rồi, năm phút sau, Lục Dương kiểm tra họ tên số báo danh của mình, thấy không có vấn đề gì, Lục Dương trực tiếp đi lên bục giảng.
"Nộp bài."
Đặt bài thi trên bàn giáo viên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Tiểu Ngọc, Lục Dương đi ra khỏi văn phòng.
"Móa, Lục ca không phải là nộp giấy trắng chứ."
Đinh Siêu nhìn Lục Dương tiếu sai rời đi, trong lòng cũng rất hâm mộ.
Nếu hắn có tiền như vậy, chỉ sợ còn không đi thi....
Lý Minh Bác không nghĩ tới Lục Dương nhanh như vậy đã nộp bài thi rồi, thoáng thất thần một lát, hắn lại lặng lẽ đem tờ đề thi thu về, sau đó nghiêm túc làm bài tiếp.
Tự học hơn một năm, trình độ tiếng Anh của Lý Minh Bác tăng lên không ít, nhưng hắn vẫn như cũ luôn lo lắng thành tích môn này.
Ra khỏi phòng thi.
Bên ngoài không có người nào, hầu như mấy ngày nay toàn trường đều đi thi, Lục Dương lấy điện thoại ra, gọi cho Qua Nguyệt một cuộc, thời điểm trò chuyện đêm qua, Lục Dương biết Quan Nguyệt không có tiết.
"Quan Quan, em đang làm gì vậy?"
Lục Dương hướng vườn khởi nghiệp đi tới, vừa đi vừa nói.
"Em đang ở thư viện ôn bài."
Quan Nguyệt nhỏ giọng nói.
"A, vậy à, ngày hôm qua anh quên hỏi, em mua vé tàu về quê chưa?" Lục Dương thấy giọng nói Quan Nguyệt rất nhỏ, biết rõ nàng đang tránh làm ảnh hưởng đến những người khác.
"Mua rồi, tốt mùng một tháng bảy lên tàu."
"Sao lại mua vé tàu buổi tối."
Lục Dương nhíu nhíu mày.
"Anh không biết đâu, vé tàu bây giờ khó mua lắm, cái vé này còn nhơ La Phương dùng phần mềm tự đông mua đấy, tám giờ tối xuất phát, mười hai giờ đến nơi..."
Tám giờ xuất phát, mười hai giờ tới nơi, trọn vẹn cần bốn tiếng, đoán chừng Quan Nguyệt đi tàu hỏa rồi.
"Mười hai giờ khuya em tới nhà ga sao?"
Lục Dương có chút bận tâm.
Quan Nguyệt cười nói: "Không cần lo lắng, em cũng nói với cha rồi, đem đó cha em sẽ tới đón em cùng La Phương."
Có Quan Kiến Quốc tới đón, cũng khiến người ta yên tâm một ít, nhưng đêm hôm khuya khoắt ngồi xe lửa, còn là hai nữ sinh xinh đẹp, cảm giác Lục Dương không yên tâm lắm.
"Không có vé tàu cao tốc sao?"
"Em không biết, có lẽ cũng không có đâu."
"Anh sẽ lên mạng tìm một chút, nếu có vé tàu cao tốc, sẽ đổi cho hai người, chứ em cùng La Phương buổi tối đi về khiến anh không yên tâm, với lại sinh viên có thể được giảm giá 25%, nên giá vé vẫn chưa tới một trăm tệ."
"Không cần đâu, em cũng không phải đi một mình mà."
"Hừ, La Phương còn không cao bằng em, nàng ta có thể làm gì?"
Vừa đi vừa nói, Lục Dương đã đi vào vườn khởi nghiệp.
Vừa đến văn phòng.
Lục Dương mở máy tính lên, tra xé vé tàu cao tốc Lục Thành đến Thân Thành, quả nhiên, ngày một tháng bảy, khoản chừng mười giờ sáng có một chuyến, chỉ mất một giờ là có thể đến Thân Thành.
Tuy răng không chạy vao ga Huyện Thanh Sơn, nhưng so với đi tàu đêm thì tiện lợi hơn nhiều.
Dưới sự cường thế của Lục Dương.
Quan Nguyệt chỉ đành gửi CMND cùng số điện thoại của mình cùng La Phương tới.
Lục Dương đem tên các nàng nhập vào thông tin liên hệ, sau đó đem vé tàu sửa đổi.
Nhìn thông báo thay đổi thành công, Lục Dương lộ ra nụ cười.
Hắn chụp màn hình máy tính lại gửi cho Quan Nguyệt.
"Anh thay đổi rồi, ngày một tháng bảy, mười giờ sáng."
"Ài, anh quả thật là bá đạo mà."
"Không phải, là anh lo lắng cho em, nếu em xảy ra chuyện gì, anh sống thế nào chứ." Lục Dương cười nói.
"Nói bậy, làm sao em có thể xảy ra chuyện gì chứ, mà anh lúc nào hết bận phải về đấy."
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Có lẽ gần cuối tháng bảy."
"A, được, em ở nhà chờ anh."
"Ừ, cúp đây."
Sau khi điện thoại chấm dứt, Lục Dương lại nói Liễu Thanh Thanh gửi CMND tới, hắn lên trang web hàng không Đông Phương (China Eastern Airlines), đặt hai vé máy bay đến sân bay Trường Thủy Côn Minh vào ngày mùng hai tháng bảy.
Đã hứa rồi, tự nhiên sẽ không đổi ý.
Kế tiếp vài này.
Vẫn là kỳ thi như cũ.
Có Lý Minh Bác hỗ trợ, đại bộ bân môn thi Lục Dương đều lăn lộn tốt, đặc biệt là mấy môn chuyên ngành, bởi vì lão sư giám thị cũng không phải rất khắt khe, Lục Dương đều thoải mái chép bài.
Nếu thời điểm thật sự khắt khe, Lục Dương cũng không sao, hắn chỉ cần viết những thứ mình biết ra là được, còn không biết thì chép lại đề một lần, thời điểm thi C#, Lục Dương thậm trí không thèm nhìn bài, đi thẳng lên nộp giấy trắng.
Dương Quang đang làm ở công ty hắn đây, Lục Dương thật sự không hề lo lắng môn này bị rớt, ở đại học, quyền lợi của giáo viên không hề nhỏ, hoàn toàn có thể tự quyết định thành tích của sinh viên, Dương Quang đương nhiên sẽ không làm tới mức cho hắn rớt tín chỉ, có lẽ nhìn tờ giấy trắng, lão Dương không chừng còn giúp hắn lấp đầy giấy.
Buổi chiều ngày 28 tháng 6.
Thi xong môn cuối cùng, Lục Dương đã hoàn thành triệt để trương trình học năm nhất.
"Từ Thi, ngươi đang làm gì vậy."
Từ giảng đường bước ra.
Lục Dương nhìn thấy Từ Thi đi ra ngoài, hắn bước nhanh đuổi theo.
"Mẹ của ta đến rồi."
Từ Thi dừng bước lại, nhỏ giọng nói.
"A, dì đến rồi sao, hẳn là đón ngươi về rồi." Lục Dương cười nói.
Thời điểm năm trước, mẹ Từ Thi bởi vì nguyên nhân công việc nên không có tới được, Lục Dương còn ngàn dặm xa xôi chạy đến Kim Lăng một chuyến, đưa Từ Thi về nhà, còn ở trong nhà nghỉ ngơi một đêm.
Người mẹ không đáng tin cậy này, năm nay không cho con mình leo cây nữa rồi.
Từ Thi xệ mặt, nói ra: "Học kỳ này, ta không kêu nàng đến mà."