Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 400: Nhân Sinh Đáng Giá (1)




"Bọn họ đương nhiên phải kêu ta là chủ tịch rồi."

Lục Dương tủm tỉm cười nhìn Lâm Viện Viện nói ra: "Làm sao vậy, bạn học Lâm Viện Viện, ngươi có thực hiện lời hứa lúc này không?"

"Ngươi, ta...."

Sắc mặt Lâm Viện Viện đỏ bừng, cắn răng nói ra: "Ai biết bọn họ có phải diễn viên ngươi tìm tới diễn không."

Thật đúng là con vịt đến chết còn mạnh miệng.

Chỉ có điều, Lâm Viện Viện kiên cường cũng chẳng được bao lâu, bởi vì đang giờ tan can, nên nhân viên công ty từng người một đi ra vườn khởi nghiệp, vừa đúng hôm nay phát tiền lương, nên bọn họ tính đi ăn mừng một phen, cũng không có mấy ngươi ở lại tăng ca, thời điểm cả đám đi qua nhìn thấy Lục Dương, đều nhiệt tình chào hỏi.

Một người có thể nói là diễn, ba năm người cũng có thể nói diễn, nhưng hơn trăm người đều nói, cũng không thể nói là diễn nữa.

Lâm Viện Viện trợn tròn hai mắt.

Tống Giai cũng khiếp sợ không thôi.

"Lục Dương, ngươi quả thật là đại lão bản của Csite sao?"

"Học tỷ, hiện tại ngươi còn nghi ngờ sao?"

Lục Dương mỉm cười.

Tống Giai hít sâu một hơi, nói ra: "Không không không, ta không phải nghi ngờ, chỉ là quá kinh ngạc mà thôi, không nghĩ tới ngươi lại là chủ tịch của Csite, điều này cũng quá bất ngờ đi, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy."

Lâm Viện Viện không nói tiếng nào.

Vai hề hôm nay chính do nàng thủ vai rồi.

Hy vọng hiện tại của nàng, là Lục Dương quên đi mất lời nàng vừa nói, tuy rằng Lục Dương có tiền, còn là chủ tịch, nhưng mình không có khả năng khả cho một tên cặn bã như này.

Qua một hồi, Tống Giai cũng tiếp nhận xong Lục Dương là chủ tịch Csite, nàng cười nói: "Lục Dương, không nghĩ tới ngươi lại có tiền như vậy, ta còn chưa ăn cơm, ngươi sao không mời khách đi."

"Dễ nói dễ nói, học tỷ muốn ăn gì?" Lục Dương cũng chẳng để ý nhiều, hắn bây giờ cũng muốn đi ăn một phen.

Tống Giai suy nghĩ một chút: "Hay là đi quán lâu ở Tây Môn đi."

"Được."

Lục Dương gật đầu, hắn cũng chẳng quan tâm hôm nay ăn gì.

"Lâm Viện Viện, ngươi có đi không?"

Nhìn Lâm Viện Viện bị đả kích không nói lời nào.

Tống Giai hỏi thăm.

"Ta không đi." Lâm Viện Viện hờn dỗi lắc đầu, Lục Dương quả thật rất xấu, vốn nàng đang cùng Tống Giai đi ăn cơm đấy, không nghĩ tới lại bị Lục Dương cho ra ăn một mình rồi.

"Được a, dù sao ta cũng không muốn mang đứa con ghẻ này đi theo, học tỷ, hai chúng ta đi thôi, vừa vặn có thế giới riêng của hai ngươi." Lục Dương ba hoa nói.

Tống Giai sắc mặt đỏ bừng, liếc nhìn Lục Dương.

Nàng biết rõ, Lục Dương đang chơi phép khích tướng.

Tuy rằng như vậy, nhưng đột nhiên bị thổ lộ, Tống Giai vẫn có chút cảm giác ngượng ngùng.

Lâm Viện Viện nghe xong, ánh mắt cảnh giác hẳn lên, thế giới riêng của hai người? Vạn nhất thời điểm Lục Dương ăn lẩu, lại ăn luôn Tống Giai thì sao, sau đó...Làm sao bây giờ? Không được, không được...

"Ta cũng đi."

Lâm Viện Viện nghiêm túc nói ra.

Lục Dương cười cười, cùng Tống Giai hướng phía Tây Môn đi tới, Lâm Viện Viện cũng bước nhỏ chân ngắn vội theo, sợ mình không ở bên cạnh, Lục Dương lại bắt Tống Giai đi ăn.

Chỗ ăn vẫn là quán lẩu khi bữa.

Vị trí ngầy chỗ làm ngày xưa của Từ Phượng Niên, bởi vì đã khai trương được nửa năm, nên cũng tích lũy được chút sinh ý cho cửa hàng, thời điểm Lục Dương đi vào, đã có ba bàn khách nhân.

"Lên trước một cái lẩu uyên ương."

Tiến vào cửa hàng, Tống Giai lập tức kêu lẩu, cũng tránh khỏi tí nữa vì vấn đề ăn cay hay không của Lục Dương cùng Lâm Viện Viện mà cãi nhau, đương nhiên, Lâm Viện Viện hiện giờ bị Lục Dương nắm chuôi, không dám cùng Lục Dương tranh phong, nhưng cũng coi như chiếu cố nàng ta một chút.

Lục Dương cầm lấy menu, gọi thịt cùng rau quả một đống lớn, chủ yếu có Tống Giai ở đây, Lục Dương liền kêu nhiều hơn, dù sao học tỷ này vẫn còn bệnh, nhất định phải ăn nhiều một chút, lần trước giảm béo có một tuần, đã phải nhập viện rồi.

Nhìn nổi lẩu đã nóng lên, Lục Dương đem thịt bò, tôm, thả vào.

Tống Giai cũng thả ít rau củ vào.

Cửa hành lẩu này đồ ăn cũng rất đơn giản, chỉ cần đợi chín là có thể ăn, Lục Dương gắp một miếng rau muống cho vào bát, sau đó nói: "Học tỷ, cuối kỳ này thi xong, ngươi có về Bắc Kinh không?"

Hắn còn nhớ rõ địa chỉ nhà Tống Giai, cái gì mà số 8888.

Tống Giai lắc đầu: "Nghỉ hè ta không về."

Biết rõ quan hệ Tống Giai cùng gia đình không tốt, Lục Dương cười nói: "Ngươi không về, thì nghỉ hè hai tháng thì tính làm gì?"

Tống Giai nói: "Ta cũng đã nói với Ly Nhu rồi, nghỉ hè này tới nhà xuất bản của bác nàng làm công, ở lại trong nhà Lý Nhu, nàng cũng mua phòng ở Lục Thành rồi."

"Làm thêm thì được bao nhiêu tiền, đủ ăn cơm không? Nếu không thì học tỷ đến giúp ta đi." Lục Dương cười nói.

"Ta cái gì không biết, giúp ngươi thế nào?" Tống Giai lắc đầu.

Nàng nghỉ hè đi làm thêm cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ để kiếm ít chuyện mà làm thôi, đã nói trước với Ly Nhu rồi, cũng không thể đổi nơi, mặc dù biết Lục Dương là chủ tịch của Csite, có thể an bài tốt công tác cho nàng, nhưng Tông Giai cũng từ chối.

Dù sao đi làm cũng không vì tiền.

Ăn một miếng thịt bò, Lục Dương há miệng, ở trước miệng quạt quạt vài cái, vừa rồi hắn ăn nhiều quá, bây giờ bị phỏng lưỡi... Tống Giai nhìn thấy vội đưa ly nước trái cây của mình tới.

Nước nàng mới rót, cũng chưa có uống.

Lục Dương nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, mới thoải mái hơn nhiều, hắn nói ra: "Học tỷ học y phải không, nhất định là sẽ biết mát xa, như vậy đi, học tỷ tới chỗ ta làm thư ký riêng thế nào?"

"Không được."

Tống Giai vẫn chưa nói gì, Lâm Viện Viện đã bi phẫn nói ra.

Lục Dương khó chịu lườm nàng một cái: "Ta cùng học tỷ thương lượng với nhau, sao đến phiên đứa con ghẻ như ngươi phản đối."

"Hừ, dù sao cũng không được."

Lâm Viện Viện tỏ ra kiên quyết, nhưng người khác không biết, nhưng vừa rồi Lục Dương mời Tống Giai làm thư ký riêng, trong đầu Lâm Viện Viện đã hiện lên nội dung truyện Giám đốc tổng tài với thư ký.

Cái gì mà cô vợ nhỏ của tổng giám đốc.

Tổng tài ở trên tôi ở dưới.

Còn có cái gì mà thư ký nhỏ của Lục Dương.

Vì vậy Lâm Viện Viện kiên quyết không cho Tống Giai rơi vào miệng cọp.

...