Tống Giai ngẩn người, sau đó nói: "Nhờ ngươi chiếu cố? Vẫn nên thôi đi, ta tự mình chiếu cố được rồi, với lại ta đã nói với Ly Nhu, không thể đổi ý được."
"Vậy được rồi."
Lục Dương có chút hơi thất vọng.
Tuy hắn chỉ thuận miệng nhắc tới, biết rõ khả năng rất nhỏ, nhưng khi bị cự tuyệt vẫn có chút thất vọng.
Một bữa lẩu ăn hết một giờ, Lục Dương kết không ít món ăn, nhưng toàn bộ đều bị giải quyết hết, Lâm Viện Viện do tâm tình không tốt, nên ăn ít, Lục Dương cũng ăn không nhiều, trên cơ bản ba phần năm đồ ăn đều rơi vào bụng Tống Giai.
Cũng may nàng sinh ra trong gia đình giàu có, nếu sinh ở gia đình bình thường, ngoài trừ màn thâu với dưa muối ra, thì thật đúng là không nuôi nổi khuê nữ này.
Sau khi ăn xong.
Ba người đi ra ngoài.
"Hai người đi về đi, ta còn có một số việc phải xử lý."
Lục Dương cũng không đi chung với bọn họ về ký túc xá.
"Ừ, được."
Tống Giai nhẹ gật đầu, mang theo Lâm Viện Viện cùng quay về trường học, lúc này trời cũng đã tối rồi.
Nhìn hai người biến mất trên đường, Lục Dương hướng Bắc Môn Hoa Đình đi tới.
Cửa hàng bán hoa vẫn còn mở cửa.
Liễu Thanh Thanh đã dọn máy làm kem về, vừa rồi có lẽ rất bận rộn, sắc mặt của Liễu Thanh Thanh có chút mệt mỏi, Lục Dương đi tới.
"Anh đến rồi đây."
"Lục Dương, anh đến rồi."
"Ừ, vừa rồi anh ra ngoài ăn cơm, ăn xong thuận tiện tới đây nhìn xem."
Lục Dương đứa mấy chậu hoa bên ngoài vào cửa hàng.
Lúc này cũng không kinh doanh gì nữa, Liễu Thanh Thanh nhìn Lục Dương, dò hỏi: "Em đóng của hàng nhé?"
Lục Dương cũng hiểu ý của nàng, có chút đau lòng nói ra:" Được, hôm nay ở với em."
Trong mắt Liễu Thanh Thanh hiện nên thần sắc vui mừng, tính toán thời gian, Lục Dương đã hơn một tuần lễ không qua tìm nàng, theo Lục Dương ra ngoài, Liễu Thanh Thanh đem cửa cuốn kéo xuống, khóa lại.
Đi vào căn hộ tầng tám.
Thay xong dép lê.
Lục Dương bế Liễu Thanh Thanh lên, hai người đi vào trong phòng, một lát sau, trong phòng liền truyền ra âm thanh khe khẽ, một giờ trôi qua, cửa phòng mới mở ra lần nữa, Liễu Thanh Thanh vẫn mặc chiếc váy như cũ, chỉ là trên mặt nàng có thêm vài điểm hồng phơn phớt, chiếc chân thon dài có thêm một đôi tất chân đen, là vừa mới thay trong căn phòng.
"Em nghỉ ngơi trên salon đi, để anh giúp em làm đồ ăn."
Lục Dương mở tủ lạnh ra nhìn.
Bên trong cũng không có nhiều thức ăn.
Hắn lấy ra một khối thịt nạt, cùng hai quả trứng gà, làm cho Liễu Thanh Thanh một bát mì băm trứng gà, sau khi làm xong, hắn bưng tới trước mặt nàng.
"Làm phiền anh quá."
Nhìn Lục Dương đem tô mì thịt băm trứng gà tới trước mặt, Liễu Thanh Thanh nói xin lỗi, vừa rồi nàng còn muốn làm giúp cho Lục Dương nấu cơm, nhưng không ngăn được Lục Dương vào bếp, dù sao nàng cũng là nữ nhân truyền thống, vẫn cảm giác mấy chuyện này, nên do nữ nhân làm.
"Nói khách sao như vậy làm gì."
Lục Dương đem đũa tới đưa cho nàng.
"Em nếm thử xem sao? Anh không thích ăn mì, nên cũng không làm nhiều."
Liễu Thanh Thanh hướng tới trước mặt, sau đó nhận lấy đôi đũa, nàng gắp một sợi mì lên, hút vào, sau đó ừ một tiếng, nói ra: "Mùi vị rất ngon, so với em làm còn ngon hơn."
"Nếu không phải ăn qua mì em nấu, tí nữa anh tin rồi đấy."
Lục Dương cười cười.
Hắn ở trên ghế salon, hai tay đặt lên bờ vai của Liễu Thanh Thanh, giúp nàng xoa bóp, vừa rồi đi tới cửa hàng, hắn đã nhận ra, Liễu Thanh Thanh có chút mệt mỏi.
Dù sao đây cũng là lần đầu nàng buôn bán, cho dù là một cái cửa hàng nhỏ, cũng không phải việc dễ dàng quản lý.
Cảm thụ được bàn tay ấm áp ở trên vai, lại ăn mì do Lục Dương nấu, Liễu Thanh Thanh cảm thấy rất hạnh phúc, nhân sinh như vậy, nàng đã vô cùng thỏa mãn...
"Thanh Thanh."
Vừa bóp vai, Lục Dương mở miệng nói ra.
"Dạ."
Liễu Thanh Thanh nghii hoặc ngẩng đầu.
Lục Dương nói: "Đợi đếnk ỳ nghỉ hè, ngươi đóng cửa hàng bán hoa một đoạn thơi gian đi."
Liễu Thanh Thanh có chút khó hiểu: "Đóng cửa làm gì?"
Mặc dù đa số khách hàng của cửa hàng hoa là sinh viên, nhưng cũng có ít người xã hội ghé thăm, cho dù sinh viên nghỉ học, nhưng cửa hàng vẫn có sinh ý.
Lục Dương cười nói: "Không phải anh nói sẽ dẫn em tới Đại Lý ngắm sông sao? dù sao mùa hè cũng nóng nực, bên kia vừa thích hợp làm nơi nghỉ mát, chúng ta đi du lịch đi."
"Đi Đại Lý."
"Đúng, đi Đại Lý xem Thương Sơn Nhị Biển, thành cổ, lại xem núi tuyết Ngọc Long, hồ Lugu, còn có Tây Song Bản Nạp, tất cả canh đẹp bên kia, chúng ta đều xem hết."
Nghe được Lục Dương nói như vậy, trong mắt tràn đầy thần sắc vui mừng, nhưng nghĩ đến công việc của Lục Dương, nàng lại lo lắng.
"Anh không lo chuyện công ty sao?"
"Chuyện công ty cũng không trọng yếu bằng em."
Lục Dương nhẹ nhàng ôm Liễu Thanh Thanh vào trong ngực.
Liễu Thanh Thanh cảm giác ngọt ngào không thôi.