Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 396: Thiên Lý Mã Bá Nhạc (1)




"Lục Dương, ngươi đi lúc nào? Với lại chiếc xe điện là sao?"

Chu Đình Đình đang gọi điện thoại.

Trong điện thoại, Lục Dương cười nói: "Hơn hai giờ ta đi rồi, nhìn ngươi đang ngủ say, liền không nỡ quấy rầy, chiếc xe điện do ta mua a, coi như là quà tặng ngươi."

"Ngươi tặng ta xe điệm làm gì cơ chứ, mắc như vậy, ta cũng không muốn, sao ngươi lại không hỏi ý kiến của ta." Chu Đình Đình có chút tức giận, Lục Dương thật là bá đạo, mỗi lần làm việc đều không hỏi ý kiến của nàng.

"Đây không phải nguyện vọng của ngươi sao?"

"A, nguyện vọng của ta chỉ là xe đạp thôi mà, đâu phải xe điện, với lại nguyện vọng của ta ta có thể tự thực hiện."

"Đừng có nói nhảm nữa, ngươi không muốn thì coi như ta cho ngươi mượn, xe điện là của ta, ta cho ngươi mượn đấy, như vậy đã được chưa, như thế nào mà giống đàn bà vậy, lầm bà lầm bầm không thôi."

Chu Đình Đình bị mắng cho bối rối.

Nàng cúi đầu xuống nhìn, nhìn không thấy mũi chân.

Hình như về phương diện giới tính, không có sai mà.

Lục Dương đã đưa xe cho nàng, nàng cũng không còn cách nào khách, trả lại xe cho Lục Dương? Biết Lục Dương ở đâu mà trả.

"Với lại mấy tờ tiền này là sao? Sao ngươi lại để lại một nghìn tệ."

Chu Đình Đình tiếp tục hỏi.

"Ngươi cũng biết, ta bận rất nhiều việc, về sau tiền điện nước nhà ngươi thu dùm ta đi, đây là tiền thuê nhà tháng này, trước để chỗ ngươi, coi như là tiền tiêu vặt đi."

"Không được, không được, ta không cần nhiều tiền tiêu vặt như vậy, không đúng, ta không cần tiền của ngươi."

"Ngươi không phải bạn gái ta à?"

"Cái này, tạm thời...chúng ta..." Chu Đình Đình xoắn xuýt.

"Vậy coi như nửa bạn gái đi."

"Ngươi đã tính là nửa bạn gái, ta cho ngươi chút tiền sinh hoạt không phải là điều bình thường sao? Tiền này dùng để mua thức ăn cho ngươi cao lên đấy, không cho phép ngươi ăn màn thầu nữa, lần sau ta tới, nêu ngươi không béo lên thì cẩn thận ta đánh mông."

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi sao lại bá đạo như vậy."

"Được rồi, ta tới ký túc xá rồi, cúp đây."

Điện thoại chấm dứt.

Chu Đình Đình cấm lấy chìa khóa xe, lại nhìn một chút mấy tờ tiền trên bàn, nàng tức giận dậm chân.

Nhìn cuộc gọi chấm dứt, do dự một chút, Chu Đình Đình cũng không gọi lại, nhìn bầu trời ở bên ngoài, trời cũng đã ngả tối, chân trời còn xuất hiện một mảng mây ngũ sắc, nàng cẩn thận đem mấy tờ tiền trên bàn cất vào ví, sau đó cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

Ting ting.

Chu Đình Đình ấn chìa khóa xe.

Ở phía dưới có một chiếc xe điện màu hồng phấn vang lên hai tiếng.

"Tiểu Chu, xe em mới mua à."

Đại nương ở tầng một đang bưng bát cơm ăn, nhìn Chu Đình Đình từ trên lầu đi xuống, nàng có chút kinh ngạc hỏi.

"Không, không phải.." Chu Đình Đình lắc đầu, lắp bắp nói.

"Không phải của cháu, thế chìa khóa sao lại ở trên tay em, em cũng thật là, có gì xấu hổ đâu mà giấu."

"Đây là xe của chủ nhà mua."

Chu Đình Đình vội vàng nói.

"Xe của chủ nhà."

Nữ nhân nhìn thoáng qua Chu Đình Đình, có chút kinh ngạc, lại không ngoài ý muốn, nàng cười nói: "Chúc mừng Tiểu Chu rồi."

"Đại tỷ, chị chúc mừng cái gì."

Chu Đình Đình đi xuống lầu.

Đánh giá chiếc xe điện mới mua này, tinh xảo đẹp đẽ, nhìn qua rất đẹp, màu sắc cũng phù hợp với thiếu nữ, Chu Đình Đình ưa thích không thôi.

Nữ nhân cười nói: "Em tưởng chị đây bị ngốc à, chủ nhà chúng ta khẳng định thích em, bằng không sao lại mua xe điện cho em? Chị cũng là người từng trải, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, đây là một việc tốt a."

Nàng giữ chặt tay Chu Đình Đình, tri kỷ nói: "Mua cả một tòa nhà, hơn nữa còn có xe hơi, chủ nhà chúng ta nhất định là kẻ có tiền, hơn nữa còn trẻ tuổi, em lên thành thị đi làm cũng không dễ dàng, đây coi như là chuyện tốt rồi."

Sắc mặt Chu Đình Đình đỏ bừng.

Đại tỷ nói tiếp:" Khó trách vừa rồi chủ nhà gửi tin nhắn tới, nói về sau tiền nhà sẽ do em thu, hắn đây muốn em thành vợ lão bản rồi, cũng phải thôi, chút tiền nhà này chủ nhà cũng không thiếu, nên không quan tâm tới điểm ấy, chứ đem cả tòa nhà này cho thuê, một tháng cũng được mấy nghìn, quả thực là nằm không cũng kiếm tiền rồi."

"Tiểu Chu à, về sau đại tỷ còn dựa vào em chiếu cố rồi, xe điện có chỗ nào sạc chưa? Có cần đại tỷ để vào phòng sạc giùm không?"

"Không cần đâu, hắn để lại chìa khóa phòng 101 rồi."

"Thấy chưa, Tiểu Chu, em đợi làm vợ lão bản đi."

...

Ký túc xá khu tám, phòng 504.

Lục Dương đi vào ký túc xá, Đinh Siêu khuôn mặt cười đê tiện bu lại, nói ra: "Lục ca, vừa rồi ngươi cùng muội tử nào nói chuyện điện thoại vậy, không phải là cùng giáo viên tiếng Anh đó chứ."

Lời nói ra làm Lục Dương chết đứng.

Tuy rằng Lục Dương lần đầu tiên đi học, cũng là lần đâu tiền gặp mặt giáo viên Tiếng Anh, nhưng đã có vết xe đổ lúc trước, nên Đinh Siêu hiểu rõ, đối với Lục Dương, lần đâu tiền gặp mặt cũng không phải trở ngại gì lớn.

"Ài, Siêu ca, ngươi cho ta là thần à, ngay cả tên giáo viên Tiếng Anh đến giờ còn không biết đây này."

Lục Dương nhịn không được đạp hắn một cước.

Đinh Siêu vặn véo uốn éo bờ mông, nói ra: "Có biết tên hay không cũng không quan trọng."

Lưu Lỗi cầm tạ tay để qua một bên, cười nói: "Lục Dương, người đừng cãi nhau với Đinh Siêu nữa, giao hỏa này suốt ngày trong đầu chỉ có gái, không có một chút bộ dạng đàn ông."

Đinh Siêu tỏ ra không phục: "Các ngươi là đàn ông no không biết đến đàn ông chết đói, ở phòng chúng ta, ngoài trừ Lỗi ca không muốn tìm bạn gái ra, thì Lý Minh Bác hiện tại cũng có bạn gái rồi, chỉ đáng thương một mình ta mẹ góa con côi."

"Vậy thì trách ai?"

Lưu Lỗi háy hắn một cái.

Ý tứ rất rõ ràng.

Do ngươi chứ do chúng ta à.

Đinh Siêu thở dài :"Ta cũng biến, có thể là do tướng mạo của ta, dù sao cái này cũng không cách nào thay đổi được, coi như là phẫu thuật thẩm mỹ, cũng phải chờ đến khi tốt nghiệp đại học đã, hiện tại ta cũng không có tiền a."

"Gần đây ta một mực suy nghĩ, dung mạo rất khó thay đổi, nhưng có thể thay đổi khí chất a, ta định đi học một nhạc cụ, Lục ca, ngươi có biết nhạc cụ gì giúp người ta tăng cao khí chất cao nhã không, tốt nhất là làm nữ sinh nhìn một phát liền yên tâm, sẽ không đề phòng ở trong lòng."

"Còn nữa, chính là học nhanh một chút, dù sao ta cũng rất lười, nếu như học lâu thì bỏ đi."

Lưu Lỗi trợn tròn mắt.

Tên tiện nhân Đinh Siêu này rõ ràng đang nằm mơ, muốn học nhạc cụ, nhưng không muốn học lâu, đây không phải là điều vô nghĩa sao? Thế giới này sao lại có chuyện tốt như vậy?

Vốn tính nói Lục Dương mặc kệ tên tiện nhân này, nhưng không nghĩ tới Lục Dương lại nói ra: "Siêu ca, nhưng thứ ngươi vừa nói, ta nghĩ ra có một nhạc cụ có thể phù hợp tiêu chuẩn của ngươi."

"Là gì?"

Sắc mặt Đinh Siêu hiện nét vui mừng.

Lục Dương nhàn nhạt nói ra :"Mõ..."

Mõ? nhạc cụ phù hợp với Đinh Siêu là mõ, Lưu Lỗi lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng tưởng tượng xong xuôi, hắn cười ha hả hẳn lên, cười đến mức đau cả bụng....

Hắn cười nói: "Siêu ca, mõ thật sự cũng được a, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của ngươi, có thể học rất nhanh, còn có thể tăng thêm khí chất cao nhã, giảm xuống đề phòng của nữ nhân, ngươi có muốn thử một lần không?"

"Hừ."

Đinh Siêu hữu khí vô lực ngồi lại ghế.

Mắng: "Lão tử cũng không muốn xuất gia."

Không để ý đến tên cá ướp muối này, Lục Dương hỏi Lưu Lỗi: "Minh Bác đâu?"

Chiều nay bọn họ không có tiết, với lại bây giờ vẫn chưa đến thời gian bày quán.

Lưu Lỗi suy nghĩ một chút, nói ra: "Hẳn là hắn đi thư viện rồi."

Hắn nói tiếp: "Nghe nói Csite có học bổng Thanh Vân, một người năm ngàn tệ, năm nhất khoa máy tính chúng ta có mười cái danh ngạch, Minh Bác khẳng định muốn nắm học bổng này tới tay, nên tranh thủ đi học tập, hơn nữa cộng với học bổng của trường với nhà nước, cũng được hơn một vạn, đủ đóng tiền học kỳ sau với chi tiêu rồi."