Lục Dương nhịn không được nói ra: "Xe đạp thì tính là nguyện vọng gì cơ chứ, có thể mơ lớn hơn được không, chỉ cần không phải là hàm không mẫu hạm, phi thuyền Thần Châu, mấy thứ đồ vật không thực tế là được."
"Ta muốn mua một cái máy tính, tuy nhiên nguyện vọng này sắp được thực hiện rồi, hiện tại ta đã tiếp kiệm được hơn ba nghìn." Chu Đình Đình tựa hộ đang khoe kim khố nhỏ của mình.
Tiền lương một tháng của nàng cũng chỉ hơn một ngàn, trừ đi tiền nhà cùng tiền ăn uống, với tiêu dùng hàng ngày, tiếp kiệm được ba nghìn đã là không tệ rồi.
"Vậy thì chúc mừng ngươi sắp hoàn thành được ước mơ của mình rồi."
Lục Dương không nói gì.
Chỉ là đem nguyện vọng của Chu Đình Đình nhớ kĩ.
Một cái xe đạp, một cái máy tính, nguyện vọng của nữ nhân này cũng thật đơn giản mà.
Lúc ăn cơm, Chu Đình Đình gấp đũa liên hồi, một lúc cũng không nghỉ ngơi, nhưng đến giữa trưa thì có chút chịu không nổi nữa, Lục Dương thấy vậy, đứng dậy tìm lão bản tính tiền.
Đồ ăn thừa cũng không có ném, Chu Đình Đình tìm lão bản, xin mấy cái túi, đem đồ ăn đóng gói mang về.
Trở lại phòng.
Chu Đình Đình đem đồ ăn đổ vào trong nồi, sau đó nhìn Lục Dương, có chút khó khăn nói: "Ta muôn ngủ rồi."
Lục Dương cũng ngáp một cái.
"Ta cũng hơi mệt."
Hắn đúng là mệt thật, ngày hôm qua ngủ tương đối trễ, buổi sáng lại dậy sớm, cảm giác cũng có chút buồn ngủ.
"Ngươi cũng mệt sao? Dưới lầu không phải có cái giường à?"
Chu Đình Đình nhắc đến căn phòng của chủ nhà cũ.
Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Cái giường kia ngay cả nệm chăn đều không có, ngủ thế nào?"
Chu Đình Đình nhìn thoáng qua gian phòng mình, lại nhìn Lục Dương một chút, không biết nàng nghĩ đến điều gì, khuôn mặt đỏ lên, cắn răng nói ra: "Không được."
"Cái gì không được?"
Lục Dương hỏi.
"Không được ngủ lại đây."
Chu Đình Đình xấu hổ nói.
Nhìn bộ dạng khốn khổ của Lục Dương, nàng đành nói ra: "Vậy ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ trên ghế salon."
Tuy rằng hiểu lầm đã được cởi bỏ, nhưng Chu Đình Đình vẫn không cách nào tiếp nhận cùng một nam ngủ chung.
Điều này cũng quá nhanh.
"Ngươi sao lại tốt bụng như vậy."
Lục Dương không nghĩ tới Chu Đình Đình tuy xấu hổ, nhưng lại đem giường nhỏ của nàng nhường ra, đương nhiên, Lục Dương cũng không quá phận đến nỗi tới chiếm đoạt giường của nàng, tuy rằng hơi mệt một chút, nhưng so với Chu Đình Đình đêm qua chưa ngủ thì không coi vào đâu, hắn cười nói: "Ta ở trên ghế salon ngủ một hồi là được rồi."
Gọi là ghế salon nhưng thật chất cũng là một chiếc ghế con mà thôi.
Nhìn Lục Dương nằm ở phía trên, Chu Đình Đình do dư một chút, chạy về phòng lấy ra một cái gối cùng một cái chăn, nói ra:" Ghế này hơi cứng, ngươi dùng chăn này làm nệm ngủ đi, cái chăn này ta mới mua, còn chưa sử dụng."
Lời giải thích này cũng có như không.
"Thế cái gối này cũng mới mua?"
Sắc mặt Chu Đình Đình đỏ hồng, nói ra: "Cái gối này ta dùng."
"Ngươi đem gối đưa cho ta, còn ngươi thì làm sao?"
"Không sao, ta dùng quần áo gối lên là được."
"Vậy được rồi."
Lục Dương cũng không cự tuyệt.
Đem chăn lót ở phía dưới, Lục Dương nằm lên gối, Chu Đình Đình nhìn Lục Dương nhắm mắt đi ngủ, nàng cũng về phòng mình, lặng lẽ đóng cửa lại.
Ngửi chiếc gối trên đầu mình, là mùi hương dầu gội, Lục Dương nhắm mắt lại, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Giấc ngủ của hắn rất ngắn, bởi vì không có thói quen ngủ trưa, nên nghỉ ngơi một hồi, liền tỉnh lại.
Nhìn thoáng qua điện thoại.
Đã ngủ được nửa tiếng.
Chu Đình Đình khẳng định là ngủ rồi.
Nhìn cửa phòng đóng chặc, Lục Dương đi qua, lặng lẽ cầm tay cầm, vặn một cái, vậy mà không khóa cửa lại...Nha đầu này cũng thật là.
Nhìn bóng người đang nghiêng trên giường, Lục Dương lặng lẽ đóng của phòng lại, hắn cũng không nóng vội ăn đậu hũ nóng, dù sao có một số việc, cũng phải tiến từng bước một.
Đem chăn xếp lại, Lục Dương ra cửa, xác định đã đóng cửa xong, hắn mới rời đi.
Lục Dương cũng không phải lập tức rời khỏi Miêu Thôn.
Mà tính mua cho Chu Đình Đình một chiếc xe điện, tuy rằng ước mơ của nàng là chiếc xe đạp, nhưng xe đạp sao bằng với xe điện, với lại đây cũng không phải trường học, có thể thoải mái nạp điện.
Chia khóa tầng một, Lục Dương đã giao cho Chu Đình Đình, đừng nói là nạp điện, cho dù bảo xe vào trong nhà cũng được.
Ở Miêu Thôn đi vài vòng, Lục Dương không tìm được địa điểm bán xe.
"Nên tìm ngươi ta hỏi thôi."
Lục Dương đi tới cái tạp hóa nhỏ lần trước, tìm lão bản tên Hổ kia, lần trước Hổ ca còn nói có chuyện gì cần cứ đếm tìm.
Đương nhiên, Lục Dương tìm hắn cũng không nhờ việc, dù sao lần đó người ta cũng chỉ khách khí.
Đi vào tạp hóa, Tống Lão Hổ liếc nhìn Lục Dương: "Cậu là, tiểu huynh đệ lần trước phải không."
"Đúng rồi, là tôi, Lục Dương."
Lục Dương lần nữa báo tên mình.
"Cậu xem trí nhớ của ta này."
Tống Lão Hổ vỗ đầu mình.
"Hổ ca, ta tới hỏi ngươi một việc, gần đây có chỗ nào bán xe điện uy tín không?"
"Chuyện này cậu hỏi đúng người rồi đấy, ta biết một nhà uy tín không tệ, đợi tí, để ta mang cậu qua." Tống Lão Hổ đi ra quầy thu ngân.
Lục Dương liền vội vàng lắc đầu, nói ra: "Hổ ca, ngươi cho ta biết địa điểm là được rồi, không cần phải tự mình đi đâu."
"Không được, việc này ta phải giúp cậu mới được."
Tống Lão Hổ rất quật cường.
Ra ngoài tạp hóa nhỏ, Tống Lão Hổ kéo cửa cuốn xuống, sau đó nhìn Lục Dương nói ra: "Buổi trưa không có vị khách nào đâu, coi như đi bộ rèn luyện một cái, với lại địa điểm cũng không xa.."
Theo Tống Lão Hổ đi hơn nghìn mét, liền đi vào một cửa hàng Nhã Địch.
Chưa chào hỏi.
Lão bản đã ra làm động tác mời với Tống Lão Hổ.
"hổ ca, có phải ngứa tay rồi không, sao lại tới đây bây giờ, vào đây, ta mới mua một bộ mạt chược mới."
"Cút cút, muốn chơi thì chơi buổi tối, ban ngày còn làm việc, chơi cái rắm." Hắn nhìn Lục Dương bên cạch, giới thiệu: "Đây là tiểu huynh đệ ta quen, đến mua xe điện, ngươi phải giảm giá đó."
"Hổ ca, xem lời nói của ngươi kìa, huynh đệ của ngươi chính là huynh đệ của ta, sao có thể lấy tiền." Khách sao một phen, Hành lão bản nhìn Lục Dương, nói ra: "Huynh đệ, ngươi muốn mẫu gì?"
"Cho con gái trẻ tuổi dùng, chạy lâu là được."
Lục Dương nói ra nhu cầu.
"Cái này đơn giản."
Hành lão bản chỉ vào một loạt xe, nói ra: "Bên này đều là xe mới nhập hàng, vô cùng bán chạy gần đây, dung lượng pin cũng không tệ, cỏ thể chạy đủ 70km, với lại chỗ chúng ta còn có bảo hình pin, trong vòng ba năm nếu hỏng, miễn phí đổi mới."
Tuy rằng kêu chạy được quãng đường 70km, nhưng Lục Dương nghĩ cũng không tới con số này đâu, nhìn chiếc xe kiểu dáng nhẹ nhàng, rất hợp cho con gái.
Lục Dương cũng không nhìn nhiều, chọn một chiếc màu phấn hồng, nói ra: "Cái này, giá bao nhiêu?"
"Huynh đệ quả nhiên là người sảng khoái, ta cũng không nói nhiều, giá hữu nghị, 2300 tệ, ta chỉ lời phí vận chuyển, ngươi cũng thấy đấy, giá niêm yết cũng ghi hai nghìn chín rồi, người bình thường trả hai nghìn bảy ta còn không bán."
Phía trên chiếc xe còn có bảng giá, ở đó viết 2998 tệ, cũng khó trách vì sao Tống Lão Hổ lại theo tới đây, nhân tình này xem ra phải nhận rồi.
Tuy rằng hắn không thiếu mấy đồng tiền lẻ này, nhưng Lục Dương vẫn cảm động, nhìn Tống Lão Hổ bên cạnh, quả thật là một hán tử chân chính.
Sau khi mua xe xong.
Lục Dương cùng Tống Lão Hổ tạm biệt lão bản, lên xe chạy về, sau đó đặt xe dưới tòa nhà, lại lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng Chu Đình Đình ra.
Sau khi vào nhà, Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, liền đem chìa khóa xe điện đặt ở trên bàn cơm.
Lại viết một tờ giấy, nói đơn giản vài câu, sau đó để lại một nghìn tệ, rời khỏi Miêu Thôn.
Sáu giờ chiều.
Chu Đình Đình mơ mơ màng màng ngủ dậy.
Nghĩ đến sự tình buổi sáng, nàng vội vàng rời khỏi giường, mở cửa..
Nhìn chiếc ghế salon trống rỗng, chăn đã được xếp ngay ngắn, phía trên còn một cái gối.
Chu Đình Đình có một loại cảm giác thất bại.
Nhìn xung quang một lần.
Chu Đình Đình phát hiện đồ vật Lục Dương để lại trên bàn cơm.