Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 394: Nguyện Vọng Của Chu Đình Đình (1)




Ở trong tiệm tìm một chỗ ngồi xuống, Lục Dương mới thả tay ra. Chu Đình Đình chà chà vết tay Lục Dương, cúi đầu không dám nhìn thẳng, đây còn là lần đầu tiên nàng được nam sinh cầm tay.

Cầm lấy menu lên nhìn.

Lục Dương gọi vài món ăn.

Chỉ có điều, khi gọi đến món thứ ba, Chu Đình Đình đã ngẩng đầu nói ra: "Đủ ăn rồi."

Có thể nàng cảm thấy giọng nói của mình hơi lớn, lên liền nhỏ giọng lại: "Ta không đói, kêu nhiều ăn không hết."

"Được."

Ngoài miệng tuy nói như vậy, Lục Dương cũng gọi tiếp ba món nữa, sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Lấy thêm một bình nước sôi tới đây."

Sau khi nhân viên rời đi, Chu Đình Đình có chút tức giận, nói ra: "Ngươi gọi nhiều đồ ăn như vậy làm gì, hai người chúng ta một món là đủ rồi, đằng này ngươi gọi năm món, quá lãng phí, căn bản hai chúng ta ăn không hết."

Chu Đình Đình cảm giác Lục Dương thích đối nghịch với nàng, nói đủ rồi, hắn còn kêu thêm ba món ăn, nhiều món như vậy làm sao ăn hết được, thật quá lãng phí đi.

Luc Dương cũng không thèm để ý chút nào: "Ăn không hết thì ngươi ăn nhiều hơn là hết."

Nhân viên đưa tới một bình nước sôi, vơi hai cái chén, Lục Dương tự rót cho mình một chén, hắn do dự một chút, cũng rót cho Chu Đình Đình một chén, cũng không phải là hắn không muốn rót nước cho nàng, mà chủ yếu hắn đang tư ngẫm lại, có phải bản thân mình có hơi quá mức hay không, hắn sợ đưa cái chén này cho Chu Đình Đình thì nàng sẽ giội lên người hắn luôn, dù sao đây cũng là nước sôi mà.

Nhìn Chu Đình Đình có chút mất tự nhiên.

Lục Dương biết rõ không có khả năng nay rồi.

Hắn định cởi bỏ hiểu lầm lúc trước, cứ tiếp tục như vậy, Chu Đình Đình gặp mặt của hắn cũng là một loại áp lực.

Nước rất nóng, Lục Dương cầm chén nước thổi vài hơi, nói ra: "Ta biết vì sao ngươi đột nhiên lãnh đạm như vậy rồi."

Chu Đình Đình ngẩn người nhìn Lục Dương.

Hắn nói tiếp: "Là bởi vì sự tình một tháng trước, lúc ta rời đi, có phải cùng một tiểu tỷ tỷ đi vào trong ngõ nhỏ phải không, ngươi thì ở bên cửa sổ thấy được."

"Ngươi...sao ngươi lại biết."

Chu Đình Đình biểu lộ như gặp quỷ.

Chuyện này nàng chưa nói cho ai biết, ngay cả đồng nghiệp cũng không, nàng không muốn đồng nghiệp chê cười mình là đứa ngốc.

Bị nói toạc tâm tư, sắc mặt Chu Đình Đình trở nên hồng.

"Vậy vì sao ngươi lại làm vậy?"

Chu Đình Đình không biết lý do của Lục Dương.

"Bởi vì ta thấy ngươi là một nha đầu tốt, thế cho nên, ta cảm thấy mình không xứng đáng với ngươi, vì vậy mới làm như vậy, để cho ngươi chủ động từ bỏ, dù sao, ta cũng rất khó mở miệng từ chối."

Lục Dương đem ý tưởng ngày đó nói ra.

"Sự tình về sau không phát sinh như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ đi mát xa thôi, là mát xa đúng nghĩa...Ta là ngươi thiếu tiền sao? Coi như thật sự có nhu cầu, ta cũng tìm người mẫu với tiểu minh tinh là được, cần gì đến mấy địa phương như vậy."

Nghe được lời giải thích này, Chu Đình Đình đã có chút tin tưởng, chỉ có như vậy mới giải đáp được thắc mắc trong lòng nàng. Nhưng mà, nghe Lục Dương nói người mẫu cùng tiểu minh tinh, nàng lại nhịn không được bặm môi, nói ra: "Ngươi còn muốn lấy người mẫu cùng tiểu minh tinh luôn a."

"Ta chỉ vị dụ thôi mà."

Lục Dương ngượng ngùng cười cười.

Chu Đình Đình nhìn Lục Dương, đột nhiên hốc mắt nàng ẩm ướt, một tháng, trọn vẹn một tháng, nàng mỗi ngày đều ngủ rất khuya, mất ngủ nhất nhiều, phải tự tra tấn bản thân để quên đi hình bóng Lục Dương, đem cái tình cảm đơn thuần của mình chặt đứt.

Nàng cố gắng lâu như vậy, tự tê liệt bản thân mình với thế giới, cố gắng một tháng, mới có một tí thành quả, vậy mà hôm nay lại bị Lục Dương triệt đế phá hư hết.

"Ta, ta thật sư không có tốt như ngươi tưởng đâu, ta rất đần, lão nhân gia còn nói ta là sao chổi..."

Chu Đình Đình khóc nấc lên.

"Sao lại khóc."

Lục Dương rút ra khăn giấy lau nước mắt cho nàng, nói ra.

"Đừng có khóc nữa mà, người ta mà thấy, lại tưởng ta khi dễ ngươi."

"Là ngươi khi dễ ta, ngươi có biết, tháng này ta đâu khổ bao nhiêu không?" Chu Đình Đình một tay vuốt ve bàn tay Lục Dương đang lau nước mắt cho nàng, tay còn lại thì véo vào.

"Bạn học, hai người các ngươi không sao chứ."

Nghe được tiếng khóc của Chu Đình Đình, lão bản tiệm cơm chạy ra, hắn còn lo lắng, tiệm cơm của mình xảy ra chuyện gì.

Lục Dương khoát tay áo, nói ra: "Không sao, ta cùng bạn gái đều là diễn viên, chúng ta đang luyện tập kịch bản thôi mà, vừa rồi nàng vừa tiến vào trạng thái..."

Lão bản nhìn thoáng qua Chu Đình Đình, tiểu cô nương này lớn lên tuấn tú, thật giống với minh tinh, nam sinh cũng hào hoa, phong nhã, lại lễ phép...Đây còn là lần đâu tiên quan hắn tiếp đãi diễn viên.

Lão bản nhẹ gật đầu, nói ra :"Bạn gái của ngươi diễn vô cùng tốt, ta thiếu chút nữa đã tin rồi đấy, cố gắng lên, về sau hai người có thể làm đại minh tinh."

"Cảm ơn lão bản, mà lão vào dọn đồ ăn nhanh lên, hai chúng ta có chút đói rồi."

Sau khi lão bản rời đi, Chu Đình Đình lau lau nước mắt, ngừng khóc lại, nàng hung hăng liếc nhìn Lục Dương, nói ra.

"Ngươi chính là một tên lừa đảo."

"Lừa đảo thì lừa đảo đi, ta không làm lừa đảo, sao lại lừa được tâm ngươi tới đây?"

"A, ngươi thật đáng ghét."

Chu Đình Đình mặt đỏ đến tận mang tai.

Nàng là một tiểu nha đầu mới bước chân ra ngoài xã hội, làm sao chịu được trêu chọc của Lục Dương, đặc biệt là dưới tình huống Lục Dương là ý trung nhân của nàng. Sau khi giải trừ hiểu lầm, trong lòng nàng, Lục Dương lần nữa biến thành mẫu bạn trai lý tưởng, có tiền, đẹp trai, nói chuyện lại êm tai, cùng nàng có chung sở thích, ngoài trừ lãng phí ra, thì không có điểm nào chê trách nữa.

Cho nên nói, lớn lên đẹp trai vẫn có chỗ tốt.

Lời vừa rồi, Lục Dương nói ra là tâm tình, mỹ nữ chỉ có thể nói ngươi đang ghét, phiền quá à.

Nhưng nếu đổi lại là Đinh Siêu, đoán chừng đã bị mắng là lưu manh hoặc trực tiếp bị bắt vào đồn vì tội quấy rối rồi.

Năm món ăn rất nhanh đã được dọn lên bàn.

Hai người bắt đầu ăn từ từ.

Chu Đình Đình ăn rất vui vẻ, bữa cơm này so với bữa cơm tất niên còn vui hơn, căn cứ vào nguyên tắc không thể lãng phí, Chu Đình Đình mở rộng công suất ăn, hoàn toàn không có chút nào thục nữ trước mặt Lục Dương.

Đương nhiên, đây cũng là điểm thú vị của Chu Đình đình.

"Ăn từ từ thôi."

Lục Dương nhìn Chu Đình Đình ăn như hổ đói, hắn cảm giác nàng là một nữ nhân vô cùng thú vị.

"Ngươi sinh nhật lúc nào?"

Lục Dương hỏi.

Chu Đình Đình vừa ăn vừa trả lời: "Mười tám tháng sáu."

"Dương lịch hay âm lịch."

"Đương nhiên là âm lịch rồi, còn có người tổ chức sinh nhật dương lịch sao?" Chu Đình Đình hỏi.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Chắc là có."

Mười tháng tháng sáu.

Cũng không còn xa, nếu như tính là Dương lịch, thì còn hai tuần nữa là tới, đổi thành âm lịch, cũng chỉ có hơn tháng nữa, Lục Dương hỏi:" Chu Đình Đình, ngươi có nguyện vọng gì không?"

"Hỏi để làm gì?"

Chu Đình Đình ngừng lại.

"Ta hỏi cho biết thôi."

Lục Dương chưa nói ý định tặng quà cho nàng, nếu mà nói lời này, chỉ sợ Chu Đình Đình bởi vì xấu hổ, nên không nói lời nào. Giống như lúc mua hoa quả vậy, Lục Dương cũng không hỏi nàng thích ăn gì, cứ mua về, thế nào cũng vì không để lãng phí, khẳng định Chu Đình Đình đều ăn hết.

Chu Đình Đình suy nghĩ một chút.

Nói ra một nguyện vọng.

"Ta muốn có một chiếc xe đạp?"

Tiện nét Kiến Đỏ tuy cũng ở gần, nhưng khoản cách cũng hơn ngàn mét, nếu có xe đạp mà nói, mỗi ngày nàng đều có thể đi nhanh hơn rồi.

"Thế thôi?"

Một cái xe đạp thì tính là nguyện vọng gì chứ.

Coi như là Chu Đình Đình khả năng cũng mua nổi, đương nhiên, nàng sẽ không mua vì tiếp kiệm rồi.