Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 393: Đại Lừa Đảo (2)




Ngữ khí của Chu Đình Đình có chút bất thiện, Lục Dương cũng chẳng nghĩ nhiều, sự tình lần trước, đã đả kích nàng không ít, dù sao tận mắt thấy người mình thích, đi tìm tiểu thư, cũng là một chuyện rất đau lòng.

Nhìn bình luận của Chu Đình Đình trên Csite, cũng đã nói rõ vấn đề.

Tiểu nha đầu này rất ưu thích hắn.

Nếu không, căn bẳn sẽ không làm như vậy.

"Mình có nên đáp lại Chu Đình Đình không...?"

Trong lòng Lục Dương suy nghĩ.

Ý nghĩa của hắn bây giờ so với một tháng trước khác nhau rất nhiều.

Cái này gọi là gì.

Sứt rồi thì cho mẻ luôn.

Sau khi thành công hóa giải Hồng Môn Yến ở chủ nhật chảy maratong, tuy đã thành công, nhưng Lục Dương cũng hiểu rõ ràng, loại truyền này về sau rất khó tránh khỏi, bên phía Trần Thu Nguyệt thì không có vấn đề lớn, mấu chốt nhất là ở bên Quan Nguyệt rất khó giải quyết, nhưng dù sao kết quả cũng hỏng bét hết rồi, nhiều thêm một người kết quả cũng không khác nhau.

Chu Đình Đình không thể nghi ngờ là một cô gái tốt.

Rất đơn thuần, đáng yêu, hiền lạnh, lại xinh đẹp nữa.

Dù sao nữ sinh chất phác này sớm muộn cũng bị người khác cặn bã, đã vậy không bằng để hắn cặn bã, tuy rằng hắn cũng là cặn bã, nhưng lại rất thật lòng, đỡ hơn để nàng gặp phải mấy người khác, nhớ lại hành vi lần trước, Lục Dương cũng cảm thấy lúc đó có chút ngây thơ, hắn quá làm kiêu, dù sao hai người cũng là cặn bã rồi, ba người cũng là cặn bã, lắm lúc Lục Dương làm cặn bã cũng không triệt để....

"Mẹ kiếp, ta sao lại có loại suy nghĩ này? Từ lúc nào ta trở nên sa đọa như vậy rồi hả?"

Từ siêu thị đi ra, Lục Dương lại tới tiệm trái cây lần trước, mua một ít quả nhãn cùng táo, hết hơn mươi tệ, mua xong, hắn hướng tòa nhà của mình đi đến.

Thời điểm đi ngang qua hẻm nhỏ, Lục Dương còn cố ý nhìn thoáng qua, không nhìn thấy Cửu nhi đâu cả, không biết nàng còn đi làm không, hay là nghe lời hắn, nghỉ một đoạn thời gian.

Trong một căn phòng ở tầng hai.

Chu Đình Đình nhìn tin nhắn gửi tới, chúc mừng bạn nạp thẻ thành công mệnh giá 100 tệ.

"Là Lục Dương nạp sao?"

Chu Đình Đình tự nhiên hiểu rõ, tiền này khẳng định không phải nàng nạp, vừa rồi dù sao nàng cũng đang ngủ, hơn nữa từ trước tơi nay cũng chưa nạp qua thẻ cào mệnh giá lớn như vậy, tin nhắn vừa gửi tới đúng lúc Lục Dương gọi điện, nhất định là hắn rồi, không sai đi.

Sau khi phân tích, Chu Đình Đình đã đoán được, về phần có phải bị người ta nạp nhầm hay không? Chu Đình Đình loại bỏ suy nghĩ này đầu tiên, việc này còn khó hơn việc trúng sổ xố.

"Nạp nhiều như vậy làm gì chứ, cũng quá láng phí rồi, ta mấy tháng cũng dùng chưa hết mà." Chu Đình Đình dậm chân, có chút đau lòng, nhưng sau khi nghĩ đến Lục Dương sắp đến, nàng vội vàng sửa soạn giường chiếu lại.

Lại đi ra ngoài ban công lấy quần áo phơi khô vào trong, làm xong những thứ này, nang mới ngáp một cái, đi tới mở cửa....

"Ngươi đến đây từ lúc nào?"

Thời điểm mở cửa, Chu Đình Đình hoảng sợ không thôi, bởi vị Lục Dương đang đứng ngoài cửa ra vào. Nếu không phải nhìn rõ người tới là ai, nàng đã cho hắn một cái tát rồi.

Lục Dương nhìn thoáng qua Chu Đình Đình, nàng mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, tuy rằng mắt có chút quầng thâm, nhưng nhìn vẫn hết sức sinh đẹp, làn da trắng nõn nà, hai má có chút hồng hồng, một chút khuyết điểm trên da mặt cũng không có.

"Ngươi sao lại mua nhiều hoa quả như vậy?"

Chu Đình Đình cau mày.

"Không nhiều lắm đâu, có mấy thứ à."

Lục Dương cười nói.

Chu Đình Đình lắc đầu, nói ra: "Ta không ăn đâu, ngươi mang về đi."

"Ta mang về làm gì? Ta cũng không thích ăn, nếu ngươi không ăn, tí ném đi là được."

Lục Dương cầm cái túi, hướng phía dưới lầu như muốn ném xuống, Chu Đình Đình thấy thế, vội vàng đoạt xuống, còn nói: "Ngươi sao lại làm như vậy, hoa quả ngon thế này, ném đi thật là lãng phí mà."

"Mua cho ngươi đấy, ngươi không cần, thì giữ lại làm gì?"

Lục Dương tự cười mà không phải cười nhìn Chu Đình Đình.

Hắn biết rõ.

Đây như là uy hiếp Chu Đình Đình vậy, nàng không thể nào từ chối.

"Bao nhiêu tiền, để ta trả lại cho ngươi."

Chu Đình Đình nói ra.

Nha đầu này, thật đúng là muốn nhất đao lưỡng đoạn mà, Lục Dương thở dài, nói ra: "Không cần tiền, người ta tặng cho ta đấy."

Chu Đình Đình nhịn không được trợn mắt trắng.

Nàng cũng không phải con ngốc mà đi tin mấy chuyện này.

"Không mời ta vào phòng ngồi chút sao?"

Lục Dương hỏi.

Lục Dương tốt xấu cũng là chủ nhà, hơn nữa còn mua hoa quả, Chu Đình Đình mặc dù trong lòng có khúc mắc, nhưng vẫn mời Lục Dương đi vào, căn hộ mặc dù có một phòng ngủ cùng một phòng khác, nhưng cửa sổ cũng không lớn, phòng cũng không sáng sủa lắm.

Lục Dương đi tới mở cửa sổ ra cho thông khí.

Ngồi ở trên ghế dài, nói ra: "Đêm hôm qua không ngủ sao?"

"Ừ." Chu Đình Đình ngáp một cái, sau đó nói: "Sáng nay tám giờ mới tan làm, vừa mới nằm ngủ, ngươi đã gọi tới cho ta."

"A, xấu hổ quá, ta không biết hôm qua ngươi làm đêm."

"Không có việc gì, dù sao ta cũng quen rồi."

Chu Đình Đình đi về phòng.

Một lát sau, nàng cầm ba tờ cá chép đỏ đi ra, nói: "Đây là tiền nhà tháng này, tiền điện nước ta cũng tính rồi, ngươi có thể thẩm tra đối chiếu."

"Ha ha."

Lục Dương cười cười.

"Ngươi cảm thấy ta là người tính toán chi li sao? Chừng ấy tiền thuê nhà ta cũng không muốn đi thu."

Chu Đình Đình đương nhiên cũng hiểu.

Kể từ khi biết Lục Dương lái xe hơn bốn mươi vạn, nàng liền hiểu rõ ràng, Lục Dương nhất định là kẻ có tiền, hơn nữa mỗi lần thu tiền nhà đều do nàng thúc hắn mới đi, hiển nhiên là hắn không xem trọng tiền nhà này rồi.

"Như thế nào ba trăm vậy? Ngươi đưa nhiều rồi."

Nhìn Chu Đình Đình giơ tay nãy giờ, Lục Dương đem tiền nhận lấy, nhìn bộ dạng đau lòng của Chu Đình Đình, Lục Dương còn cố ý kiểm tra thật giả, điều này làm Chu Đình Đình thiếu chút nữa thổ huyết.

"Hai trăm tiền thuê nhà cùng điện nước, còn một trăm là tiền điện thoại."

"Tiền điện thoại gì?"

Lục Dương giả bộ không biết.

"Dừng, đừng có mà giả nai, ta biết rõ ngươi vừa nạp tiền điện thoại cho ta."

Chu Đình Đình cũng không ngốc.

"Không phải, ta không có nạp tiền điện thoại cho người khác, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Lục Dương đứng dậy cầm lấy cánh tay Chu Đình Đình, đem tờ một trăm tệ nhét vào tay của nàng, tay Chu Đình Đình rất mềm.

"Tiền điện thoại, ta phải trả cho ngươi."

Tuy rằng ma lực của tờ một trăm tệ rất lớn, nhưng bản tâm của Chu Đình Đình vẫn chiến thắng tâm ma.

"Chứng cứ đâu nói ta nộp?"

Lục Dương nhìn nàng.

Chu Đình Đình không nói nổi, bộ dạng thở phì phò, chứng cứ, nàng đi đâu tìm chứng cứ?

"Ngươi không cần thi thôi, coi như tháng này khuyến mãi một trăm."

Chu Đình Đình cất tiền vào, bộ dạng giống như hơn dỗi, nói ra.

"Ngươi còn không đi sao?"

"Hôm nay không giúp ta ghi số điện nữa sao?"

"Cái này..."

Sau một lát.

Chu Đình Đình phủ thêm cái áo khoác, theo Lục Dương, đem từng số công tơ điện ghi lại, hôm nay năm phòng trọ chỉ có ba phòng có nhà, bọn họ đều rất phối hợp trả tiền điện nước.

Bác gái ở tầng một kia, Chu Đình Đình biết rõ nàng bán hàng ở đâu, liền dẫn Lục Dương qua thu tiền, một nhà khác không có đây, Lục Dương gọi điện thoại, lại đưa một số tài khoản qua, bảo bọn họ chuyển khoản.

Làm xong những thứ này.

Lục Dương nhìn Chu Đình Đình nói ra: "Trưa nay ta mời ngươi ăn cơm."

"Không cần, không cần, ta còn muốn đi ngủ."

"Ăn cơm xong rồi ngủ."

Lục Dương bắt lấy cánh tay Chu Đình Đình, không cho nàng chạy thoát, nhìn dòng người trên đường, Chu Đình Đình cảm giác tay mình bị Lục Dương nắm, sắc mặt nàng hồng nhuận phơn phớt, thân thể có chút hơi cứng ngắc.

"Đừng như vậy mà."

Chu Đình Đình đỏ mặt nói.

Lục Dương mặt dày tỏ ra không quan tâm, nói ra: "Đi ăn cơm với ta, ta liền buông ra."

Chu Đình Đình do dự, ừ một tiếng.

Đạt được đáp án, Lục Dương mang theo Chu Đình Đình đi vào nhà hàng không tệ ở miêu thôn, nhìn qua cấp bậc cũng được,

Đi đường, hắn vẫn không thả tay của Chu Đình Đình ra, mặc kệ nàng vùng vẫy thế nào.

Chu Đình Đình chỉ có thể bình tĩnh lại, mắng thầm trong lòng vài câu.

"Lừa đảo, đại lừa đảo."