Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 392: Đại Lừa Đảo (1)




Trở lại văn phòng giáo viên.

Hoàng Tiểu Ngọc nghe được các đồng nghiệp đang thảo luận về vấn đề gì đó, nàng vừa tới trường không được bao lâu, nên rất muốn dung nhập vào vòng tròn của giáo viên, cho nên mấy lời nói của đồng nghiệp khác đều để trong lòng.

"Hoàng lão sư, dạy xong rồi sao?"

Một nữ giáo viên khoản năm mươi tuổi nói.

"Đúng vậy a, Trầm tỷ, sáng nay dạy một lớp."

Hoàng Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu, vị nữ nhân lớn tuổi này là giáo viên tư vấn việc làm của viện công nghệ, bàn làm việc của nàng đối diện Hoàng Tiểu Ngọc, tuy rằng toàn bộ viện công nghệ chỉ có một giáo viên tư vấn, nhưng Trầm lão sư vẫn hết sức nhàn nhã.

"Trầm lào sư, vừa rồi hai người nói gì vậy?"

Hoàng Tiểu Ngọc trở lại chỗ ngồi, ấn nút khởi động máy tính, trên máy tính liền hiện cửa sổ Windown, còn phải một hồi mới khởi động xong, nàng ngẩng đầu hỏi.

Trầm lão sư nói ra: "Nói về vấn đề học bổng."

"Học bổng? Học bổng của nhà nước đưa tới sao?"

Hoàng Tiểu Ngọc có chút tò mò.

Cuối tháng sau là bắt đầu bình chọn sinh viên nhận học bổng rồi, văn phòng giáo viên bàn chuyện này cũng bình thường.

Trầm lão sư lắc đầu:"Học bổng của quốc gia thì có gì tốt, hàng năm cũng khen thưởng vài câu, chúng ta đang nói học bổng do C site tài trợ, gọi là kế hoạch học bổng Thanh Vân, một người năm nghìn tệ, tổng cộng có một trăm người, dành cho sinh viên viện công nghệ."

"Csite, chính là CCilicili ở trên mạng phải không?"

Hoàng Tiểu Ngọc có chút kinh ngạc.

Nàng cũng biết qua cái nền tảng này, lúc trước còn bị bản thân rủ đăng kí nhận C tệ nữa, nàng cũng đăng ký tài khoản, chủ yếu dùng để tải nhạc, tuy nhiên, bởi vì điện thoại của nàng không tương thích, nên dùng không quá thuận tiện, nàng chỉ còn cách đổi thành Khốc Cẩu (Kugou).

Nhưng điều này cũng không ảnh hứng đều Csite, nàng biết rõ, Csite là một công ty internet rất lợi hại, âm nhạc chỉ là một công năng trong đó.

"Đúng vậy, trên mạng cũng chỉ có một Csite mà thôi."

Trầm lão sư có chút kiêu ngạo nói.

Đối với sự tình xí nghiệp tư nhân tài trợ học bổng, Hoàng Tiểu Ngọc cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thời điểm nàng còn đi học ở Hoa Trung, cũng đã từng nhận được học bổng của xí nghiệp, nhưng loại học bổng chuyên mồn tài trợ cho một viện thì rất hiếm gặp.

"Trầm lão sư, một trăm dang ngạch cũng không ít a, vì sao lại chỉ tài trợ cho viện công nghệ chúng ta."

Trầm lão sư cười nói: "Ngươi vừa tới trường còn không biết nhiều, kỳ thật đại lão bản của Csite, chính là sinh viên thuộc viện công nghê, lão viện trưởng cùng phó hiệu trưởng trường cũng rất chiếu cố đến hắn, đương nhiên khi có chuyện tốt thì sẽ nhớ đến viện chúng ta đầu tiên rồi. Một trăm danh ngạc, mỗi khoa có hai mươi danh ngạch, quả thực là đại thủ bút mà."

Hoàng Tiểu Ngọc có chút choáng luôn.

Nàng vừa nghe được điều gì.

Đại lão bản Csite, là sinh viên của viện công nghệ.

Điều này cũng quá khó tin mà.

Hoàng Tiểu Ngọc tuy rằng thời điểm đi học cũng tập tành khởi nghiệp với bạn học, thế nhưng cũng chỉ làm cho vui mà thôi, đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông là một trường đại học hạng 2, sao lại có sinh viên trâu bò như vậy.

Trầm lão sư không biết nghĩ tới điều gì, vỗ cái ót, nói ra: "Đùng rồi, Hoàng lão sư, ngươi chẳng phải làm giáo viên tiếng anh của khoa máy tính sao? Cậu sinh viên kia cũng ở khoa máy tính đấy."

...Trùng hợp vậy sao?

Hoàng Tiểu Ngọc không nghĩ tới đại lão bản Csite lại là sinh viên của khoa máy tính, quả thật là trùng hợp, nhưng nàng cũng không tin đối phương là học sinh của mình, vì vậy nói ra: "Trầm tỷ, ta chỉ dạy năm nhất thôi."

"Vậy thì không sai rồi, chính là năm nhất, tên là gì nhỉ, hình như họ Lục, gọi là Lục Dương thì phải, nếu không phải ngày hôm qua lão Kiều nói chuyện này với ta, ta cũng quên mất cái tên này."

"Lục..Lục Dương." Hoàng Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, nàng không thể tưởng tượng nổi, cậu...cậu sinh viên trốn học tiết của nàng, chính là chủ tịch của Ciste, thân gia hơn trăm triệu?

Điều này không phải có gì nhầm lẫn đó chứ.

"Đúng vậy."

Trầm lão sư nhẹ gật đầu.

"Chính là Lục Dương, bất quá, ngươi vừa tới trường nên không biết cũng là điều bình thường, bởi vì chuyện của công ty bên kia, hắn rất ít khi đi học, nên khả năng ngươi còn chưa gặp qua..Với lại công ty bên kia lợi hại lắm đấy, trụ sở ngay tại vườn khởi nghiệp của trường chúng ta, bọn họ còn thuê toàn bộ tầng bảy, nghe nói có gần một đến hai trăm nhân viên, lại có rất nhiều nhân viên lương hơn vạn, ở Lục Thành mà có mức lương này, quả thật là.."

Trầm lão sư duỗi một ngón cái.

Hoàng Tiểu Ngọc hít một hơi, nhân viên lương hơn vạn, so với nàng còn nhiều hơn.

Nhớ lại tình tiết buổi học hôm nay, trong nội tâm nàng thầm hô may mắn, bản thân hôm nay đi dạy, cũng không phải vì hắn trốn học mà nói lời gì quá đáng.

Hoàng Tiểu Ngọc cảm giác bây giờ mình thật là khổ.

Làm giáo viên mà gặp sinh viên như vày, áp lực quả thực rất lớn.

Trầm lão sư một bên vẫn nói liên hồi, cái gì mà, lão sư dạy C#,C++ cũng chạy qua máng Csite làm việc, hiện tại tiền lương một tháng hơn hai vạn, cũng làm được mấy tháng rồi.

Hoàng Tiểu Ngọc cuối cùng cũng hiểu, vì sao phụ đạo viên lại mặc kệ cậu sinh viên này trốn học như vậy rồi, không nói đến lãnh đạo nhà trường ở phía sau bảo kê, nhìn biểu lộ Trầm lão sư cũng hiểu, nếu như mình làm khó dễ Lục Dương, thì tương lai cuốn gói còn nhanh hơn vị giáo viên cũ, dù sao giáo viên nào chẳng có con cái, nếu làm tốt quan hệ với cậu sinh viên tên Lục Dương kia, thì sẽ có cơ hội đi Csite làm việc, do với làm giáo viên thì mạnh hơn nhiều.

Giờ phút này, Hoàng Tiểu Ngọc có chút tự ti, bản thân từ thiên quân vạn mã giết ra, rốt cuộc mới trở thành giảng viên đại học, nhưng bây giờ nàng mới biết, đây mới là ngọn núi thật sự.

Cầm lấy sổ điểm danh, Hoàng Tiểu Ngọc lặng lẽ xóa đi dấu x sau tên Lục Dương, suy nghĩ một chút, nàng xóa đi hết toàn bộ.

Đây là một đại lão.

Không thể trêu vào được.

Mà giờ phút này.

Đại lão trong lòng Hoảng Tiểu Ngọc đã lái xe tới Miêu Thôn, trước khi đến đây, hắn đã đi vào trụ sở huyện, đem tiền điện tiền nước đóng hết, không đóng không biết, một khi đóng thì liền giật mình, tiền điện tiền nước tổng cộng nợ hơn một nghìn, làm cho vị nhân viên thu tiền con nói, nếu như Lục Dương không tới đóng, thì tháng sau đã bị cắt điện nước rồi.

Điều này làm cho Lục Dương có cảm giác, mình đi chuyến này cũng có lợi.

Đi vào Miêu Thôn.

Lục Dương gọi cho Chu Đình Đình một cuộc.

Kết quả là đối phương vì thiếu tiền điện thoại mà bị khóa sim.

Nha đầu ngốc này.

Điện thoại hết tiền mà cũng không biết đi nộp.

Lục Dương đương nhiên không biết, Chu Đình Đình chỉ còn 0.1 tệ trong điện thoại, nhắn tin cho Lục Dương xong, liền trực tiếp thiếu nợ, thời điểm này, các nhà mạng vẫn chưa cho nợ, nên thiếu tiền, sẽ bị khóa hết công năng của sim.

Nghĩ đến Chu Đình Đình bình thường chỉ nộp mười tệ tiền điện thoại, Lục Dương cũng không tỏ ra ngoài ý muốn.

Đi đến siêu thị gần nhất.

Lục Dương móc ra một tờ một trăm tệ, nói ra: "Lão bản, giúp ta nộp một trăm tệ."

"Đọc số."

Lão bản siêu thị nhận tiền, nhìn thoáng qua xem tiền thật hay giả, sau đó mới hỏi.

Thời điểm này, rất nhiều siêu thị đều hỗ trợ nạp tiền điện thoại, lợi nhuận cũng hơn thẻ cào một chút, Lục Dương báo dãy số của Chu Đình Đình.

Bởi vì nạp tiền một phát vào thẳng tài khoản, sau khi nạp xong, Lục Dương liền gọi cho Chu Đình Đình, tiếng chuông reo một chút, sau đó liền có giọng nói mơ mơ màng màng vang lên: "Ai vậy?"

"Là ta, Lục Dương, lão bản cho thuê nhà."

Ở trong điện thoại đối phương an tĩnh một hồi.

Nhìn đối phương không nói chuyện, Lục Dương nói ra: "Vừa đọc tin nhắn của ngươi gửi tới, nên ta tới đây, ngươi có nhà không? hay đang làm ở tiệm net?"

Một lát sau, Chu Đình Đình nói ra: "Hôm qua ta làm ca đêm, nên bây giờ vẫn ở nhà, ngươi tới đây đi, ta chuẩn bị xong tiền thuê nhà rồi."

"Ừ, biết rồi."