Trên một con đường bên cạnh tòa nhà khoa máy tính.
Lâm Viện Viện cùng Tống Giai đang từ nhà tắm trở về ký túc xá, đầu tóc hai nàng đều ướt sũng, trên tay còn cầm một cái túi sách chứa áo quần.
Thời điểm đi qua khoa máy tính, Lâm Viện Viện nghĩ tới cảnh không lâu trước kia bị nhốt ở đây, không biết ma xui hay quỷ khiến khiến nàng ngẩng đầu, vừa đúng thời điểm này, một chiếc máy bay giấy hạ xuống, hung hăng chích một cái trên trán của nàng.
"A."
Lâm Viện Viện kêu thảm một tiếng.
Búm lấy cái chán.
"Đau quá a, ta bị đánh lén rồi, ta sắp chết Giai Giai tỷ ơi."
Tống Giai có chút câm nín, nhìn chiếc máy bay giấy trên mặt đất, nói ra: "Lâm Viện Viện, chỉ là một chiếc máy bay giấy mà thôi, không chết được đâu."
Lâm Viện Viện lúc này mới buông tay ra, xoa xoa cái chán, may quá vẫn chưa đổ máu, nàng ở trong túi sách, lấy một cái gương nhỏ, sau đó soi soi, phát hiện một cái ấn đỏ ra thì không có gì khác.
Nhặt chiếc máy báy giấy trên mặt đất lên, Lâm Viện Viện biết rõ thứ này là hung khí vừa chích mình, nhưng tên đầu sỏ thì không biết là ai, nàng ngẩng đầu nhìn mấy tầng trên, mắng: "Cái đứa nào không có đạo đức đôi máy bay giấy đấy."
"Hỗn đản, có bản lĩnh xuống đây ta xem."
"Dám làm không dám nhận thì có gì là hảo hán!."
Lâm Viện Viện đanh đá nhìn tầng trên mắng.
Nhiều ngươi đi qua cũng vây lại xem.
Tống Giai vội vàng kéo Lâm Viện Viện.
"Lâm Viện Viện, người ta còn đang học, ngươi đừng hô bậy bạ nữa."
"Tức chết ta rồi."
Lâm Viện Viện nhìn máy bay giấy, hung hăng đạp mấy cước ,nói ra: "Nếu ta biết ai làm, ta sẽ đấm sưng mặt hắn."
"Được rồi, được rồi, đi thôi."
Tống Giai vội kéo Lâm Viện Viện rời đi.
Lâm Viện Viện thấy chẳng có gì mất mặt, nàng cảm giác hôm nay mình không may mắn.
Chỉ cần đến gần nơi có quan hệ với Lục Dương, nàng tuyệt đối bị xui xẻo.
Trường rộng như vậy, vậy mà chỉ có mình nàng bị máy bay giấy nện vào đầu, ông trời cũng xác định, nàng với Lục Dương trời xinh xung đột.
"Giai Giai tỷ, lần sau đi tắm chúng ta đi đường khác được không."
Lâm Viện Viện đột nhiên nói ra.
"Được, theo ý của ngươi."
Tống Giai thương cảm, nhìn thoáng qua cái trán của Lâm Viện Viện rồi gật đầu.
Phòng học 302.
Lục Dương không biết, chiếc máy bay mình tùy tiện nét đã nện vào đầu của Lâm Viện Viện, nếu mà biết, trưa nay hắn sẽ an nhiều thêm một chén, coi như chúc mừng sự tình vui vẻ như vậy.
Nhìn Từ Thi đang gấp máy bay theo cách mình vẻ, Lục Dương lấy điện thoại ra nhìn.
Có một tin nhắn, là Chu Đình Đình gửi tới.
Hắn mở ra đọc.
Bên trong chỉ có ba chữ.
"Tiền thuê nhà!."
Tin nhắn này, nếu để cho người khác đọc được, còn tưởng Chu Đình Đình là chủ thuê, còn Lục Dương là khách thuê đấy.
Lại qua một tháng rồi sao.
Lục Dương có chút khó xử.
Mỗi tháng đi thu tiền nhà là một chuyện phiền phức với hắn.
Cũng chẳng được mấy đồng, mà vẫn phải tốn công đi một chuyến, Lục Dương hoài niệm mấy app thanh toán trên điện thoại về sau, thời kỳ này chính là vậy đấy, tuy có thể chuyển khoản ngân hàng, những rất rõ ràng... cái này không thực tế rồi, hơn nữa khách thuê của hắn cũng có hộ gia đình trung niên, nên không biết bọn họ có biết thao tác ở ngân hàng không nữa, với lại cái gì mà tiền điện tiền nước, phải tới tính bằng tay.
Được rồi, vẫn nên đi một chuyến đi.
Ngoài trừ thu tiền ra.
Còn phải đi thanh toán tiền điện tiền nước luôn, sau khi mua lại tòa nhà, hắn chưa đi thanh toán tiền điện tiền nước lần nào, nếu mà không đi đóng, nhỡ đâu ngày nào đó, nhà điện nhà nước lại cắt luôn thì sao.
Dù sao cũng có người thuê phòng, Lục Dương phải có trách nhiệm với bọn họ.
Nhìn thoáng qua Từ Thi đang gấp máy bay, Lục Dương nói ra: "Ta có việc bận rồi, đi đây."
"Lão sư kia thì sao?"
Từ Thi nhìn bên ngoài phòng học.
Sắp vào học rồi, lão sư đang ở bên ngoài.
"Kệ nàng ta."
Lục Dương lắc đầu, trực tiếp đi từ cửa sau ra ngoài, lão sư tiếng Anh đứng ngoài cửa, nhìn thấy Lục Dương đi ra ngoài, còn tưởng hắn đi WC, thật không nghĩ tới, thời điểm đi qua WC hắn cũng không dừng lại, mà tiếp tục đi cầu thang xuống dưới.
Hoàng Tiểu Ngọc mơ to hai mắt nhìn.
Điều này cũng...
Quá đáng rồi.
Còn để lão sư vào mắt hay không, vừa này điểm danh, còn nói sẽ không trốn học, còn bây giờ thì sao, tiết học còn chưa kết thúc, vậy mà đã đi trước.
Hoàng Tiểu Ngọc vỗ vỗ ngực, nàng bị Lục Dương chọc cho tức điên rồi.
Tiếng chuông vang lên.
Hoàng Tiểu Ngọc đi vào phòng.
Nhìn vị trí ban đầu Lục Dương đã không có bóng người nữa, nàng vẫn bình tĩnh giảng bài, vốn tưởng cậu sinh viên này về lấy đồ rồi sẽ quay lại học, nhưng tất cả chỉ là mơ.
Sau khi tan học.
Hoàng Tiểu Ngọc nói: "Lớp trưởng, em theo cô ra đây một chút."
Ngưu Nguyên Khôi đi theo lão sư ra ngoài.
Đi đến văn phòng đối diện không có ai, Hoàng Tiểu Ngọc hỏi: "Lớp trưởng, các bạn tên Lục Dương có chuyện gì vậy, sao tiết thứ hai lại trốn học rồi."
Ngưu Nguyên Khôi nghe được chuyện này, trong lòng thầm nói, lão sư vẫn còn trẻ quá. Hắn nói ra: "Lão sư, Lục Dương có chút tình huống đặc biệt, thông thường, một tháng hắn sẽ chẳng đi học buổi nào, nhưng tháng này, hắn chỉ đi học một tiết, còn là tiết của cô."
Đây là ý gì?
Hoàng Tiểu Ngọc nhăn lông mày lại, nàng nghe ra ý tứ, Lục Dương đi học nửa tiếng của nàng, đã coi như vinh hạng rồi?
"Sinh viên như vậy, phụ đạo viên của các em không quản sao?"
Hoàng Tiểu Ngọc hỏi.
Ngưu Nguyên Khôi rất muốn nói, quan hệ của Lục Dương với phụ đạo viên rất thân thiết, làm sao có thể quản hắn được, tuy nhiên, lời này cũng chỉ có thể nói trong lòng, hắn biểu hiện nghiêm túc, trả lời: "Lão sư, ngài đi hỏi phụ đạo viên một chút, em cũng không rõ lắm."
"Được, cô biết rồi, cảm ơn em."
Hoàng Tiểu Ngọc cho Ngưu Nguyên Khôi ly khai, sau đó ôm sách giao khoa, mang theo tâm sự trở lại văn phòng.