Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 390: Tâm Sự (1)




Lục Dương nhớ lại, kiếp trước cũng vào khoản thời gian này, khoa máy tính bọn hắn đổi một giáo viên dạy tiếng Anh mới, không thể không nói, hiệu suất của trường học quá chậm, giáo viên Anh ngữ lúc trước lười biếng, một học kỳ cũng không dạy được mấy tiếng, phải sang học kỳ hai mới bị khai trừ, trong lúc đó đại bộ phận sinh viên lên lớp đều tự học.

Giáo viên tiếng Anh mới rất được hoan nghênh, Đinh Siêu mặc dù không thích học tập, nhưng hôm nay vẫn lao lên bàn đầu tiên ngồi, Lý Minh Bác cũng không bàn đầu tiên, hắn không phải vì ngắm láo sư xinh đẹp mà ngồi đó, mà chỉ muốn học tập tốt hơn, ai bảo tiếng Anh của hắn có chút kém chứ, còn gặp phải giáo sư lười biếng, nên năm vừa rồi hắn chả học được cái gì, điều này làm hắn lo lắng về cuộc thi CET-4 và CET-6.

(CET:College English Test, giống như bằng TOEFL, với TOEIC vậy)

"Thế giáo viên mới này tên là gì?"

Lục Dương hỏi Từ Thi bên cạnh.

Giao viên Tiếng Anh này cũng không phải dạy buổi đầu tiên, nên lúc trước học có lẽ từng giới thiệu qua.

Từ Thi nhỏ giọng nói: "Tên gì thì ta không biết, chỉ biết họ Hoàng, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học sư phạm Hoa Trung"

"Vậy thì rất lợi hại rồi." Lục Dương nhìn thoáng qua bục giảng, Hoa Trung cũng nằm trong dự án đại học 211, hơn nữa còn là trường chuyên đào tạo giáo viên cho cả nước, khó trách có thể tới trường bọn họ làm giảng viên.

"Các bạn học sinh, chúng ta bắt đầu điểm danh."

Sau khi tiếng chuông vang học vang lên, Hoàng lão sư lấy ra một cái bảng điểm, nàng vừa tới đây làm giáo viên, cũng lo lắng sinh viên không phục mình, nên dùng phương pháp điểm danh, khiến đệ tự ngoan ngoãn.

"Ngưu Nguyên Khôi."

"Có."

Ngưu Nguyên Khôi lớn tiếng trả lời.

Lão sư nhìn hắn một cái rồi nhẹ gật đầu, mới điểm danh người tiếp theo.

...

"Lưu Lỗi."

"Có."

Lưu Lỗi nói to.

...

"Lục Dương."

Trong lớp chỉ có ba mươi sinh viên, rất nhanh đã đến lượt của hắn.

"Có."

Hắn cũng lớn tiếng trả lời.

Lão sư Anh Ngữ nhìn thoáng qua vị trí của Lục Dương, trong mắt có thêm vài phần kinh ngạc, nàng không nghĩ tới cậu sinh viên này hôm nay lại đi học, cầm lấy bút máy ở trên tên Lục Dương đánh một dấu tích, cái tên Lục Dương là dễ thấy nhất, bởi vì ở cạnh nó có ba dấu gạch chéo.

"Bạn học Lục Dương, đây là lần thứ nhất chúng ta gặp mặt, ba tiết tiếng Anh lúc trước, cậu đều không đến học."

Lão sư nhìn Lục Dương, tựa hộ đang đợi hắn giải thích.

Lục Dương cũng rất bình tĩnh trả lời: "Xin lỗi Hoàng lão sư, lúc trước em bận quá, không có thời gian đi học."

"À, vậy thì lần sau đừng có mà trốn tiết nữa, nếu không, cậu sẽ không có điểm đâu." Hoàng lão sư cố ý dặn dò một câu, nói như vậy, vừa có thể cảnh báo vừa có thể làm cậu sinh viên này chăm đi học, nếu Lục Dương mà tiếp tục trốn học, khả năng cao là hắn sẽ không có điểm nào.

"Đã biết, lão sư."

Nhìn bộ dạng thành thật của Lục Dương, những người khác đều âm thầm bật cười, Đinh Siêu còn quay đầu lại làm biểu hiện nôn ẹo.

Lão sư tiếng Anh cũng không nghĩ nhiều, có thể nàng nghĩ mình đã chấn nhiếp được cậu sinh viên này rồi, nên tiếp tục điểm danh mấy người khác, lớp 2 ngoài trừ một nữ sinh xin nghỉ, thì toàn bộ sinh viên đều có mặt, điểm danh xong, nàng mới nói mọi người mở sách ra.

Trình độ lão sư không tệ, toàn bộ quá trình giảng bài đều dùng tiếng Anh, đối với Lục Dương, nghe vẫn tương đối hết sức, bất quá nàng thường xuyên lặp lại lời nói của mình, điều này khiến đại bộ phận sinh viên vẫn hiểu.

Từ Thi nghe cũng vô cùng cẩn thận.

Không có ai nói chuyện, Lục Dương trở nên nhàm chán.

Không phải hắn không muốn học, mà thật sự là theo không kịp, với lại hôm nay hắn chủ yếu tới đây vì đi chung với Trần Thu Nguyệt, ngay cả sách giáo khoa hắn cũng không mang, tuy Từ Thi muốn cho Lục Dương coi chung sách, nhưng Lục Dương cự tuyệt.

Vất vả học xong tiết đầu tiên.

Lão sư vừa đi, Đinh Siêu đã chạy tới, nói ra: "Lục ca, kỳ lạ a nhà, sao ngươi lại đi học, có phải nghe nói lớp chúng ta có giáo viên tiếng Anh mới rồi mới tới không?"

"Ta nói không biết ngươi có tin không?"

Lục Dương lấy một tờ giấy của Từ Thi, nhãn rỗi không có việc gì làm hắn gấp vài cái.

Đinh Siêu rõ ràng là không tin rồi, hắn quay đầu ,nói ra: "Dừng, vậy sao mấy tiết khác ngươi không đến, mà lại đến tiết tiếng Anh, nhất định là ngươi biết, khoa chúng ta có giáo viên Tiếng Anh mới tới, là một đại mỹ nữ."

"Siêu ca, ngươi đừng có hết lần này đến lần khắc nhắc hai từ mỹ nữ được không, mỹ nữ đôi khi cũng là phiền toái đấy." Lục Dương gấp xong chiếc máy bay nhỏ, đứng dậy.

Đinh Siêu thở dài: "Phiền não như vậy, ta hy vọng có càng nhiều càng tốt."

"Cút đi lấy nước của ngươi đi."

Lục Dương mắng một câu, nhìn chai nước trống không trên tay Đinh Siêu, hẳn là gia hỏa này đi lấy nước.

Đinh Siêu sau khi rời đi, Lục Dướng nói Từ Thi nhường đường, sau đó hắn mở cửa sổ ra, nhìn phong cảnh ở bên ngoài.

Từng đợt gió nhẹ thổi qua, mang đến vài phầm cảm giác mát lạnh.

Giáo viên tiếng Anh xuất hiện, làm Lục Dương nhớ lại nhiều chuyện kiếp trước, ký ức hai kiếp gặp nhau, làm Lục Dương không phân biệt đâu là thật đâu là giả.

Hắn từng là một sinh viên vô danh, nhưng bây giờ đã đứng gần đỉnh thành công.

Trang Chu Mộng Hồ Điệp, hay là Hồ Điệp Mộng Trang Chu.(1)

Trên đời có hai làn gió, lấp đầy ước mơ mông.(2)

Lục Dương đem máy bay giấy để trước miệng, hung hăng thổi một hơi, sau đó toàn lực nem bay ra ngoài.

Máy bay bay trên bầu trời hồi lâu, sau đó mới chậm rãi hướng phía dưới hạ xuống.

Từ Thi nhìn ngoài cửa sổ, nhìn máy bay giấy dạo quang làn gió, sau đó biến mất dưới khung cửa sổ.

"Thú vị không?"

Lục Dương hỏi.

Từ Thi nhẹ gật đầu: "Ngươi gấp máy bay giấy, bay xa hơn máy bay của ta."

"Thế để ta dạy cho ngươi nhé."

"Được."

...