Trần Thu Nguyệt phát hiện Lục Dương đang nhìn chăm chú vào màn hình laptop.
"Xem cổ phiếu."
Lục Dương nói ra.
Trần Thu Nguyệt xem biểu đồ hình nến đang nhảy nhót trên màn hình, nghi ngờ nói: "Sàn giao dịch cổ phiếu không phải mở cửa vào ban ngày sao?"
"Em cũng chơi cổ phiếu sao? Sao lại biết rõ điều này?"
Lục Dương quay đầu nhìn thoáng qua nàng.
Thân thể của Trần Thu Nguyệt tuy núp trong chăn, nhưng vẫn lộ bờ vai trắng nõn ra ngoài, dưới ánh đèn, làm nàng càm thêm mê hoặc, nếu không phải Lục Dương đã khắm phá nhiều, chỉ sợ không bình tĩnh được như vậy.
"Em không chơi, nhưng cha em lại ưa thích đầu tư vào cổ phiếu, mấy năm nay còn lời không ít, ông đều coi cổ phiếu vào buổi sáng với buổi tối."
"À, hẳn là thúc thúc chơi thị trường chứng khoán Hồng Kong, không thì A-share, anh thì chơi sàn giao dịch Mỹ, nên bởi vị chênh lệch múi giờ, vì vậy buổi tối mới mở cửa phiên giao dịch..."
Lục Dương giải thích.
"San giao dịch Mỹ, cổ phiếu Mỹ sao?"
Trần Thu Nguyệt giật mình nói.
"Sàn giao dịch ở đó, có rất nhiều cổ phiếu của các công ty trên thế giới."
Lục Dương giải thích: "Sàn giao dịch chứng khoán Mỹ là sàn giao dịch lớn nhất thế giới, tính bao dung rất mạnh, các quốc gia khác đều đưa cổ phiếu của công ty mình lên thị trường trướng khoán mỹ, vị dụ nước chúng ta ở mạng di động có..."
"China Mobile hóa ra được niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ sao?" Trần Thu Nguyệt giật mình.
"Có gì kỳ lạ sao?"
"Có chút chút." Trần Thu Nguyệt cảm thấy những điều này khác với trong suy nghĩ của nàng, những loại truyện này, Lục Dương cũng không cần phải gạt nàng làm gì, hơn nữa Lục Dương còn đầu tư cổ phiếu, khẳng định sẽ hiểu rõ hơn so với nàng.
Trần Thu Nguyệt tò mò hỏi: "Thế anh mua những công ty này sao?"
"Không phải."
Lục Dương lắc đầu.
Hắn mở phần thông tin tài khoản, nói ra: "Trước mắt anh mua cổ phiếu của Apple. Tesla, Starbucks, cổ phiếu của ba nhà này, còn ở trên A-share mua cổ phiểu rượu Mao Đài."
Trần Thu Nguyệt biết rõ apple, chiếc điện thoại iphone 4 nàng đang dùng chính nhờ Lục Dương mua cho, nhà công ty này bán điện thoại được cả thế giới dùng, khẳng định vô cùng lợi hại. Starbucks nàng cũng biết, đây là một công ty nổi tiếng về cafe, về phần Tesla thì chịu, thậm chí nàng còn không biết ở trong lịch sử có một nhà khoa học tên Tesla.
Trần Thu Nguyệt nhìn thông tin tài khoản của Lục Dương, chú ý tới những con số đằng sau cổ phiếu, nàng sửng sốt một chút, nói ra: "Những con số kia là gì."
"Là số cổ phiếu anh có."
Trần Thu Nguyệt lúc này mới hiểu ra, nàng nhìn con số, còn tưởng là đang nhìn nhầm, đếm từng con số một, một, hai, ba...Tổng cộng có bảy số, hai trăm vạn.(2.000.000)
Sao lại nhiều như vậy!
"Anh bỏ hơn hai triệu vào cổ phiếu sao?"
Trần Thu Nguyệt cảm giác Lục Dương có chút điên rồi.
Sao có thể bỏ nhiều tiền mua cổ phiếu như vậy.
Năm 2007-2008 vừa phát sinh một thảm họa, chỉ số chứng khoán từ 6100 điểm, giảm xuống một mực chỉ còn hơn 1600 điểm, chỉ trong vòng một năm, sự sụt giảm của thị trường đã hơn 70%, lần rớt giá này vô cùng thê thảm, làm không biết bao nhiêu người táng gia bại sản, bao nhiêu người phải nhảy lầu tự tử.
Trận thảm hỏa này cũng chỉ mới qua hai năm, sau cơn sóng thần đấy, ở trong lòng rất nhiều người, đều mang tâm lý bài xích cổ phiếu, đặc biệt là mấy người không am hiểu về nó, còn coi chứng khoán là một tai họa.
Giống với Lục Dương, nếu như Tiền Vân biết hắn lấy tiền đầu tư cổ phiếu, nhất định sẽ bị phê bình một phen, sau đó kể cho hắn cậu chuyện xưa không biết nghe từ chỗ nào.
Lục Dương không thèm để ý, ngược lại uốn nắn Trần Thu Nguyệt, nói ra.
"Đúng là hai triệu, nhưng là đồng đô la."
Trần Thu Nguyệt lúc này mới nhìn lại, phía sau còn có một ký hiệu $.
Hai triệu đô, là bao nhiêu nhân dân tệ, Trần Thu Nguyệt tính đại khái một cái, là mười bốn triệu.
Con số này quá khổng lồ.
Trần Thu Nguyệt bị làm cho kinh ngạc nói không ra lời, trong nhà nàng cũng có tài sản đấy, phụ thân còn rất ưu thích đầu tư cổ phiếu, những năm nay, trì đi những khoản đầu tư lỗ thì cũng chỉ lời từ trăm ngàn đến ba trăm ngàn.
Nhưng kiếm được thế này, vẫn bị nàng oán trách không thôi, nhưng ai có thể nghĩ đến, người hay nằm ngủ chung với nàng, vậy mà bỏ ra hơn mười bốn triệu đầu tư vào cổ phiếu, cho dù nói ra ngoài, cũng chưa chắc đã có người tin.
Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
"Nhiều như vậy, anh không sợ lỗ sao?"
Trần Thu Nguyệt có chút bận tâm hỏi.
Mẹ của nàng mỗi lần giáo huấn cha, đều kể ra vài vì dụ người nào đầu tư cổ phiếu làm tán gia bạn sải, rồi cái gì mà khủng hoảng tài chính, chơi chứng khoán chỉ có nhảy lầu....
Điều này làm cho Trần Thu Nguyệt cảm thấy thị trường chứng khoán vô cùng nguy hiểm.
"Sợ gì chứ." Lục Dương thò tay vào chăn sờ cái đùi bóng loáng của Trần Thu Nguyệt một cái, nói ra: "Trước không phải em nói, nếu anh không có tiền thì em nuôi anh à?"
Phát hiện động tác của Lục Dương, Trần Thu Nguyệt cũng không phản đối, ngược lại càng nhích gần một chút, nói ra: "Nuôi một mình anh thì không có vấn đề, nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, nuôi mình anh là đủ rồi."
Lục Dương ngượng ngùng cười cười.
Nhìn bộ dạng vẫn còn lo lắng của Trần Thu Nguyệt, hắn giải thích:" Kỳ thật cũng không dọa người như em nghĩ đâu, cố phiếu mấy năm gần đây vô cùng ổn định, trên cơ bản sẽ không xuất hiện khó khăn trắc trở gì, với lại cổ phiếu anh chọn đều là cổ phiếu tốt, không đến mức xuất hiện hiện tượng thua lỗ, chớ đừng nói là mất không còn giá trị, hơn nữa, vạn nhất thua lỗ, cũng chẳng làm sao..."
"Công ty của anh em cũng biết rồi mà, hiện tại có hơn trăm nhân viện, giá trị thị trường cũng vượt quá 100 triệu, doanh thu của manga cùng sàn thương mại điện tử vô cùng ổn định, mỗi tháng lợi nhuận không ít tiền, căn bản sẽ không thiếu tiền, huống chi..."
Lục Dương lại mở phần thông tin tác giả.
Tiền nhuận bút cũng vừa đổi mới tháng này.
Lục Dương nói ra: "Hai quyển sách này có thể giúp anh mỗi tháng kiếm một triệu tiền nhuận bút, em con lo gì nữa?"
"Vì vậy."
Lục Dương đưa ra tổng kết.
"Muốn khiến anh ăn cơm mềm, vẫn tương đối khó khăn đấy."
Trần Thu Nguyệt sửng sốt nửa ngày, cuối cùng cũng ôm lấy cánh tay Lục Dương, nói ra: "Em càng ngày càng có cảm giác, một mình em không thể giữ riêng anh nữa rồi."
Lục Dương không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt cảm thán như vậy.
Đúng vậy.
Ai có thể nghĩ đến.
Một sinh viên năm nhất, có thể mua nhà mua xe, có thể mở công ty, chỉ cần một chiếc laptop, có thể nhẹ nhàng điều khiển hơn mười triệu tiền đầu tư vào cổ phiếu.
Nếu không phải tự mình trải qua, nếu không phải người này đang ở bên cạnh nàng, Trần Thu Nguyệt sẽ không tin tưởng có chuyện như vậy.
Người như thế.
Chỉ yêu một người thôi sao?
Có thể là có.
Nhưng tỉ lệ vô cùng nhỏ.
Bởi vị hắn nhận lấy rất nhiều sự dụ hoặc.
"Em không cần lo lắng, mặc kệ phát sinh điều gì, anh vĩnh viên sẽ không phụ lòng em."
Lục Dương đóng lại laptop, nhẹ nhàng ôm Trần Thu Nguyệt vào trong lòng ngực của mình.
"Em cũng vậy."
Một cái hôn sâu, ngăn cách tiêu tán.
Ngày hôm sau.
Lục Dương tỉnh dậy, Trần Thu Nguyệt đã dọn dẹp sạch sẽ, chén dĩa ngày hôm qua dư lại cũng bị rửa sạch sẽ, đồ ăn thừa, cũng bị đổ sạch.
Đây cũng là thói quen của Lục dương, bất kể mua đông hay mùa hè, đồ ăn để qua đêm, hắn chưa bao giờ ăn lại. Lúc trước khi hắn nói ra, Trần Thu Nguyệt đã nhớ kĩ.
Lãng phí là chuyện nhỏ, sức khỏe mới quan trọng.
Đi cửa hàng Tây Môn ăn hai bát cháo gạo, hai người cùng nhau đi đến phòng học.
Hôm nay là thứ hai, trên cơ bản sinh viên khoa máy tính nào cũng có tiết.
Đưa Trần Thu Nguyệt đến phòng học 303 xong, Lục Dương mới trở lại phòng học của mình.
"Ngươi cùng Nguyệt Nguyệt làm hòa rồi sao?"
Vừa mới ngồi xuống, Từ Thi đã nhỏ giọng hỏi.
Nàng vừa mới nhìn thấy Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt đi chung với nhau.
"Đúng vậy a."
Lục Dương nhìn nhìn Từ Thi, khuôn mặt tinh xảo đang cười, hắn nhịn không được đành sờ một cái.
Từ Thi nhìn chung quanh một lần, có chút xấu hổ nói: "Ngươi làm xao có thể hòa giải với Nguyệt Nguyệt tỷ vậy, nàng ngày hôm qua hình như tức giận lắm đó."
"Tiểu hài tử, hỏi nhiều như vậy làm gì, thiếu nhi không nên nghe, ta không thể nói cho ngươi biết được."
Sắc mặt Từ Thi trở nên hồng.
Trong đầu nàng quanh quẩn mấy chữ thiếu nhi không nên nghe.
Lão sư đi vào phòng học cũng không biết.
Từ bên ngoài phòng học đi vào, là một nữ nhân tóc ngắn, bộ dạng xinh đẹp, trẻ trung, nếu như không phải trên tay nàng còn cầm tài liệu giảng dạy, đứng trên bục giảng, thì Lục Dương còn tưởng sinh viên nào nữa.
"Nàng là giáo viên mới sao?"
Từ Thi nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, là giáo viên dạy tiếng Anh của khoa máy tính."