"Ăn tối chưa? Có cần anh hâm đồ ăn lại không."
Lục Dương chỉ mấy món ăn trên bàn, đã trôi qua mấy giờ, đồ ăn khẳng định cũng đã nguội lạnh rồi, vẫn may Lục Dương không rút điện ở nồi cơm điện ra, nên cơm vẫn còn nóng.
Trần Thu Nguyệt nhìn đống thức ăn chưa đụng trên bàn, nói ra: "Tối nay anh chưa ăn sao?"
Lục Dương gật đầu.
"Vậy thì ăn một chút."
"Được, em chờ một tí."
Lục Dương đi hâm nóng món ăn, Trần Thu Nguyệt cũng đi theo tới.
Lục Dương không nói gì, hắn đi vào phòng bếp, đổ sườn vào nồi rồi hầm lại, sau đó lại dọn món ăn hâm nóng lên bàn, Trần Thu Nguyệt cũng phụ giúp một tay.
Có chút thức ăn nên rất dễ dàng hâm nóng.
Mốt lát sau, toàn bộ đồ ăn trên bàn đã được hâm nóng hổi.
Chỉ có điều, ăn lúc này cũng tính vào ăn khuya rồi.
"Uống chút đi."
Trần Thu Nguyệt mang tới mấy lon bia.
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Hắn biết rõ trong nội tâm của Trần Thu Nguyệt không quá thoải mái, tự nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu này, mở bia ra, Trần Thu Nguyệt liền giơ lên, nói ra: "Chúng ta làm một hơi."
Một lọn bia, một hơi uống sạch, cho dù Trần Thu Nguyệt có hơn những nữ sinh khác, nhưng cũng chỉ là biết uống mà thôi, vẫn bị sặc như bình thường, nhưng nàng vẫn không quan tâm, lại chuẩn bị mở thêm lon nữa.
"Đừng có uống vội vã như vậy."
Lục Dương đoạt lấy lon bia của nàng.
"Ta không cần ngươi quan tâm."
"Em là nữ nhân của ta, mặc kệ em thế nào anh đều phải quản em."
Lục Dương đem lon bia uống xong.
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn Trần Thu Nguyệt.
Nghe được Lục Dương nói vậy.
Thân thể Trần Thu Nguyệt khẽ run lên, sau đó hạ giọng nói ra.
"Em là nữ nhân của anh, thì người kia là gì?"
Lục Dương thở dài: "Hôm nay em gọi điện cho anh, là nhắc nhở anh đọc tin nhắn Từ Thi sao?"
Trần Thu Nguyệt gật đầu.
"Kỳ thật anh cũng đã sớm đoán được, bằng không sao lại trùng hợp như vậy, sớm không gọi, muộn không gọi, sao lại gọi trúng thời điểm đó."
Lục Dương nắm tay Trần Thu Nguyệt.
"Anh cũng không gạt em, em cũng thấy rồi đấy, nữ sinh kia tên là Quan Nguyệt, là bạn học cấp ba của anh, cũng là bạn gái đầu tiên, trước khi lên đại học, chúng ta vẫn ở một chỗ."
"Nàng rất ưu tú."
Trần Thu Nguyệt rất ít khi khen người khác, đặc biệt là khen những nữ sinh, thế nhưng ở nữ sinh kêu Quan Nguyệt kia, nàng không tìm ra tật xấu gì, rất xinh đẹp, lại lễ phép, thành tích học tập hoàn hảo, mấu chốt là nàng gặp Lục Dương sớm hơn mình.
"Em cũng rất ưu tú."
Lục Dương nắm hai tay Trần Thu Nguyệt, ánh mắt thâm tình nhìn nàng.
"Hai người đều vô cùng giống nhau, đều là nữ sinh ưu tú."
"Vô luận là em hay nàng ấy, anh sẽ cũng không bao giờ từ bỏ."
"Có lẽ em cảm thấy anh rất tham, là mơ mộng hão huyền, nhưng ở trong nội tâm của anh, đó là suy nghĩ chân thật nhất, cho dù hai người có rời khỏi anh, anh cũng sẽ đi tìm biện pháp kéo hai người trở về."
Nhìn Lục Dương thổ lộ chân tình.
Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng trầm giọng nói ra: "Cặn bã nam."
Mặc dù là một câu mắng người, nhưng thời điểm nàng nói ba chữ này ra, ngữ khí đã ôn nhu hơn rất nhiều.
"Đúng, ta chính là cặn bã nam."
Lục Dương không phủ nhận.
Hắn cũng không có cách nào để phủ nhận cả, mặc dù hắn chưa bao giờ nghĩ đến làm cặn bã, nhưng sự thật đã xảy ra thế rồi, từ ngày bước vào phòng học 302, hắn và Trần Thu nguyệt đã bước trên con đường không lối về rồi.
"Ngoài trừ ta cùng nàng ấy ra, ngươi còn những người nào?" Trần Thu Nguyệt đột nhiên hỏi.
Lục Dương trầm mặc một hồi.
Trừ các nàng ra.
Còn có Liễu Thanh Thanh, hắn không biết nên nói hay không.
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Từ Thi tính một cái phải không."
"Ta chỉ xem nàng ấy như muội muội."
Trần Thu Nguyệt liếc mắt nhìn Lục Dương.
Em gái?
Em gái nuôi để thịt à, không biết ngươi còn lấy cái cớ này bao lâu nữa?
"Còn thêm học tỷ khoa y học, hình như tên là Tống Giai phải không?"
Trần Thu Nguyệt nói thêm.
Đây là do lần trước lễ hội mùa xuân, Lý Triết Viễn nói với Trần Thu Nguyệt, lúc ấy mặc dù Trần Thu Nguyệt không rời khỏi Lục Dương như trong tưởng tượng của Lý Triết Viễn, nhưng nàng cũng âm thầm nhớ kỹ cái tên này, thông qua quan hệ của hội sinh viên, nàng cũng nghe ngóng được chuyện này, biết đó lá thật.
"Chúng ta là bạn bè bình thường."
Ánh mắt Lục Dương chớp chớp.
Có chút chột dạ.
Nhưng vẫn nói thêm: "Ánh mắt nàng ấy quá cao, chướng mắt ta."
"Còn có người chướng mắt mắt ngươi sao?"
Trần Thu Nguyệt tỏ ra không tin.
"Cái này cũng bình thường thôi, tuy anh lớn lên coi cũng được, nhưng vóc dáng lại không cao, chưa đến nổi một mét tám, giàu cũng thua mấy tỷ phú một tí, hơn nữa tài hoa cũng chỉ miễn cưỡng được, ngoài trừ biết kiếm tiền ra, không có tài lẻ gì nữa."
Cho dù giọng điệu lúc này của Lục Dương là khiêm tốn, nhưng Trần Thu Nguyệt cảm thấy, hắn giống như đang khoe khoang thì phải.
Nói nhiều như vậy, thì khuyết điểm duy nhất của hắn chính là chiều cao, nhưng chiều cao của Lục Dương đã không tệ rồi, ít nhất cũng vượt qua 1m75, với lại cả nước có mấy nam sinh cao hơn 1m8 đâu chứ?
"Dù sao điều này cũng rất là bình thường, anh cũng không phải nhân dân tệ, có thể làm mọi người đều ưu thích được."
Lục Dương cười nói.
"Những chuyện này của ngươi, nữ sinh tên Quan Nguyệt kia có biết không?" Trần Thu Nguyệt quan tâm nhất về vấn đề này.
Lục Dương lắc đầu "Nàng ta không biết."
"Nếu như nàng ấy biết được thì sao?"
Ánh mắt hoa đào của Trần Thu Nguyệt lóe lên vài phần hào quang nguy hiểm.
Lục Dương vội vàng ngăn nàng lại, nói ra: "Em đừng có mà làm loạn."
"Được rồi." Trần Thu Nguyệt lắc đầu: "Ta cũng không có nhàm chán như vậy, làm những thứ này chỉ có thêm khúc mắc với nhau."
Trần Thu Nguyệt đứng dậy đi bới cơm.
Lục Dương gấp cho nàng mấy miếng thịt sườn, hắn biết rõ Trần Thu Nguyệt thích ăn cái này.
Sau khi ăn xong.
"Đặt ở dưới bếp đi, ngày mai dậy rửa."
Thời gian đã muộn rồi, Lục Dương khăn Trần Thu Nguyệt rửa chén.
"Em đi tắm rửa đi, anh ở phòng chính chờ em."
Sự tình đã ra nông nỗi này rồi, Lục Dương cũng chỉ có thể làm mặt dày mà thôi, cũng hết cách rồi, chẳng lẽ lại buông tha một trong hai người Trần Thu Nguyệt hay Quan Nguyệt sao, điều này không có khả năng...
Chuyện này cứ đợi sau này tính.
Trần Thu Nguyệt cũng không có kháng cự, cũng đi tắm rửa một cái, hôm nay nàng cũng ở bên ngoài vất vả lâu rồi, cũng cảm giác đôi chút mệt mỏi.
Khoác lên một chiếc khăn tắm đi vào phòng.
Lục Dương đem gối ngủ trả lại cho nàng.
"Anh đang nhìn gì vậy?"