Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 387: Xin Lỗi Cái Gì (2)




“Không phải, à không đúng, đúng là chạy maratong nhưng chỉ chạy năm km thôi, ta cùng Quan Nguyệt đều kiên trì hoàn thành.

“Năm km cũng đã rất lợi hại rồi, sớm biết như vậy ta cũng tham gia cho vui, chứ ở ký túc xá nhàm chán quá.”

Trương Yến có chút hâm mộ nói.

“Bạn trai ngươi đâu? Chủ nhật không đi chơi với nhau sao? Hôm nay Lục Dương thế mà chơi với Quan Nguyệt hơn nửa ngày, chính hắn vừa lái xe đưa chúng ta trở về, giữa trưa còn dùng bữa ở Toàn Tụ Đức.”

Trương Yến lại nện trên bàn mấy quyền, nói ra: “Không biết hắn gần đây đang làm gì, lúc hỏi thì nói đang bận, lần nào cũng vậy, riết rồi ta không muốn hỏi luôn, vẫn là bạn trai Quan Quan tốt.”

“Mùi vị Toàn Tụ Đức thế nào?” Hoàng Hà đang dùng cơm cũng hỏi.

Triệu Oánh Oánh nói: “Mùi vị không tệ, chỉ là cái giá quá mặc, một con vịt nướng hơn hai trăm tệ, chúng ta tùy tiện ăn một chút, đã hết sáu trăm tệ rồi, bạn trai Quan Quan trả tiền đấy.”

Vừa nói xong, hai người bạn cùng phòng càng thêm hâm mộ Quan Nguyệt.

Có một người bạn trai đẹp trai, lại có tiền, hoàn toàn nguyện ý rút thời gian ra đi chơi với bạn gái, bạn trai như vậy không hâm mộ sao?

Đi ra khỏi sân trường đại học Hà Đông.

Lục Dương liền gọi cho Trần Thu Nguyệt.

Điện thoại đổ chuông, nhưng không có người nghe, Lục Dương cười khổ một tiếng, hắn biết rõ Trần Thu Nguyệt là cáu kỉnh rồi, cũng trách do hắn, nàng gọi hai cuộc đều không nghe.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, cũng thật sự không có cách nào khác, Quan Nguyệt luôn một mực ở bên cạnh hắn, nghe điện thoại nhất định sẽ bị loài đuôi.”

“Thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau....”

Vang lên một lúc, điện thoại tự động tắt máy.

Lục Dương nhìn danh bạ, lại gọi cho Từ Thi.

Lần này rất nhanh đã có người bắt máy.

“Lục Dương ? Nguyệt Nguyệt tỷ hiện tại rất giận a.”

Từ Thi nhỏ giọng nói.

“Ừ, ta biết rồi, ngươi giúp ta xin lỗi nàng.”

“n.” Từ Thi hiền lành đồng ý.

Lục Dương lại hỏi: “Hai người hiện tại ở đâu, ta hết bận rồi, có thể đi đón các ngươi.”

Từ Thi lập tức nói: “Không cần đâu, không cần đâu, chúng ta đang ngồi trên xe bus, sắp quay về trường học rồi.”

“Được, ta đi mua chút ít thức ăn, buổi tối chúng ta qua bên chung cư Hoa Đình ăn cơm..”

“A, ta hỏi Trần Thu Nguyệt một chút đã.”

Điện thoại chấm dứt, Lục Dương lái xe về trường học.

Trên xe bus.

Từ Thi giật giật góc áo Trần Thu Nguyệt, nói ra: “Lục Dương nói, bao ta thay hắn xin lỗi ngươi, thực sự xin lỗi.”

Nào có dịch vụ xinh lỗi giùm, Trần Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nàng, hỏi: “Hắn xin lỗi cái gì.”

Từ Thi suy nghĩ một chút, yếu ớt nói.

“Ta không biết.”

Tâm tình của Trần Thu Nguyệt vốn không tốt cũng bị Từ Thi chọc cười, nàng nói ra: “Ngươi không biết vì sao xin lỗi thì xin lỗi làm gì, còn giúp hắn xin lỗi nữa chứ, đúng là nha đầu ngốc mà, sao hắn không gọi ta nói xin lỗi?”

Từ Thi nhìn thoáng qua điện thoại trên tay Trần Thu Nguyệt ,nói ra: “Ngươi không nhận điện thoại, sao hắn nói xin lỗi được.”

“Ta chấp nhận lời xin lỗi.”

Trần Thu Nguyệt gật đầu.

Từ Thi mong chờ hỏi: “Vậy ngươi tha thứ cho Lục Dương rồi phải không?”

“Nào có dễ dàng như vậy.”

“Hắn nói buổi tối tới chung cư Hoa Đình cùng nhau ăn cơm.”

“Ta không đi, ngươi tự đi đi.”

....

Nửa giờ sau, Lục Dương đã quay về Tây Môn, hắn đi đến chợ bán thức ăn mua một đống đồ ăn, rồi mới trở về nhà.

Đến nhà.

Nấu cơm xong, Lục Dương bắt đầu chế biến làm đô ăn, vừa nấu ăn, trong lòng hắn cũng tự đặt câu hỏi, đợi tí nữa Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi đến mình nên giải thích thế nào.

Hai cuộc điện thoại liên tục mình đều tắt máy, cái này đương nhiên là không thích hợp rồi, nếu như về sau hắn có thể kịp thời gọi lại, thì cũng dễ dàng giải quyết, hơn nữa, trong lòng Lục Dương lại suy đoán, có phải Trần Thu Nguyệt thấy thứ gì rồi phải không.

Cú điện thoại thứ hai thật sự trùng hợp.

Nếu như không phải có cuộc gọi đó, hắn sẽ không phát hiện Từ Thi gửi tin nhắn tới, cũng sẽ không biết Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi đã đổi điểm địa, sau đó hắn phải đối mắt với một trận Hồng Môn Yến.

Có thể nói.

Hắn sở dĩ có thể trách được cục diện này, nguyên nhân rất lớn nhờ cú điện thoại của Trần Thu Nguyệt.

Được rồi.

Nếu như Trần Thu Nguyệt đã biết rồi, thì cũng không cần phải giấu giếm nữa, dù sao thời điểm lên đại học, Trần Thu Nguyệt cũng biết mình có bạn gái rồi, đây sớm muốn cũng là vấn đề hắn phải đối mặt.

Hầm xong món xườn, lại làm thêm vài món ăn, nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ rồi.

Tính toán thời gian.

Xe bus cũng về đến trường học.

Lục Dương lần nữa gọi cho Từ Thi, sau đó biết được tin tức của Trần Thu Nguyệt, điều này làm Lục Dương càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, nàng tức giận như vậy, cũng không phải vì mình không nhận hai cuộc gọi của nàng.

Vỗ vỗ cái chán.

Lục Dương lại bảo Từ Thi bên kia khuyên một chút, lại gọi cho Trần Thu Nguyệt một cuộc, vẫn giống như trước, có đổ chuông nhưng không có người nghe, một lát sau, Từ Thi bên kia cũng nhắn tin lại, tỏ vẻ bất lực, còn nói sẽ hỗ trợ khuyên giải.

Nhìn món ăn đầy bàn, Lục Dương cười khổ một tiếng.

Mẹ kiếp, mình quả thật là một cặn bã nam mà, không nên chơi mấy trò đạp thuyền này làm gì, về chơi thể thao đi thì hơn.

Không ai tới đây ăn.

Lục Dương cũng không đói bụng.

Hắn trước đi tắm rửa một cái, sau đó thay áo ngủ, cầm laptop, ở trên giường bắt đầu gõ chữ.

Đôi khi tập trung làm một việc gì đó, mới có thể quên đi vài sự tình phiền lòng, đối với người khác, ở trạng thái này làm việc, sẽ không có kết quả tốt, nhưng Lục Dương không giống những người khác, hắn đã làm xong dàn ý của bộ truyện, nên khi nào viết đều biết mình viết gì, mỗi chương hắn viết, đều chỉ cần gõ văn tự vào thôi.

Gõ gõ, quên mất thời gian.

Chờ hắn thoát ly trạng thái làm việc, đã hơn mười giờ tối rồi, hắn dùng trọn vẹn ba tiếng để gõ chữ, bên dưới word cũng hiện lên một vạn năm nghìn chữ.

Tốc đố gõ Đả Canh Nhân so với Tu Chân Trở Về thì chậm hơn nhiều, nhưng so mấy chương đầu của Đả Cảnh Nhân thì nhanh hơn nhiều.

Thoáng kiểm tra lại một chút.

Lục Dương đem một vạn năm nghìn chữ, cộng thêm bốn ngàn chữ bản thao, tổng cộng là hai vạn chữ chia làm bốn chương, trực tiếp đăng lên mạng.

Nhìn phần thông tin tác phẩm.

Nửa tháng trước Lục Dương đăng chương toàn hai nghìn chữ hoặc bốn nghìn chữ, bởi vì có bản thao dư lúc trước, nên Lục Dương không có dừng ngày nào, so với các đại thần khác thì đỡ hơn nhiều, cũng coi như là có chút lương tâm, nhưng so với mặt bằng chung, quả thức là đăng cho có, điều này làm độc giả tức tối không thôi.

Sau khi đăng xong hai vạn chữ.

Nhóm chat náo loạn hẳn lên.

“Đậu Phông, ta vừa nhìn cái gì nhỉ, tác giả vừa đăng thêm hai vạn chữ.”

“Ngươi bị hoa mắt rồi, có lẽ sinh mệnh còn một hơn một tuần thôi, chuẩn bị di chúc đi.”

“Thật mà, một lần hai vạn chữ, Lộc Thần quả thật trâu bò.”

“Đây mới là tốc độ tay của Lộc Thần, ta đề nghị tác giả mỗi ngày đều đăng chương như vậy.”

“Lộc Thần, có phải ngươi bị đả kích rồi không, ngươi biến thành dạng này, ta nhìn không quen.”

“Ôm Lộc thần một cái, hy vọng Lộc Thần ngày nào cũng bị đả kích.”

...

Ngồi ở trên giường, Lục Dương cảm giác có chút đau lựng, đem gối Trần Thu Nguyệt ở bên cạnh nhét xuống lưng, sau đó tựa vào, chuẩn bị đọc tin nhắn ở trong nhóm chát.

Két.

Thanh âm mở cửa vang lên.

Đêm dài vắng người, bất luận âm thanh gì đều nghe rất rõ ràng, Lục Dương khép lại laptop để qua một bên, mang theo dép lê đi ra ngoài, nhìn thấy người vào cửa, trên mặt hắn lộ nụ cười, nói ra: “Đến rồi.”

“Ừ.”

Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu.