Lữ Bảo Hoa đem đừng bài tập ra, mỗi bài đều đánh giá một lần.
Đến cuối cùng, ông mới nhìn thấy bài tập của Lục Dương.
Nhìn mấy lần, khóe miệng ông tươi cười, nói ra: "Lớp trưởng lớp chúng ta, đã viết một bài thơ, để ta đọc cho các em nghe."
Nghe nói như vậy.
Trong lớp không ít đồng học đều nhìn về phía Lục Dương.
Hạ Vi cũng quay đầu nhìn lại.
Lục Dương viết thơ sao?
Hắn viết dạng gì vậy.
Trong lòng Hạ Vi tràn đầy mong chờ.
Trong mắt Lữ Lâm cũng hiện lên tia cười, hắn muốn xem Lục Dương quẫn bách, đáng tiếc, từ đầu tới cuối Lục Dương cứ một mực cúi đầu chơi điện thoại, giống như là hắn không nghe thấy Lữ Bảo Hoa nói gì vậy.
Cảm giác trong lòng mong chờ của Lữ Lâm liền hạ xuống không ít.
Lục Dương kỳ thật cũng có chút lúng túng, cũng may da mặt hắn hiện nay rất dày, miễn cương còn có thể chống đỡ được.
Lữ Bảo Hoa hắng giọc một cái, rồi mắt đầu đọc.
"Hoa Hạ trải qua nhiều cực khổ,
Tốn gần trăm năm mới thay đổi,
...
Trung Quốc hùng vĩ với thời gian!"
Bài thơ được đọc xong, phòng học trong nháy mắt yên tĩnh lại, Lữ Lâm đáng tính trêu chọc Lục Dương một chút bây giờ cũng giật mình, đây quả thật là bài tập mà Lục Dương dùng mười phút để viết sao?
Sao nghe lại cảm thấy hay lắm nhỉ?
Chủ yếu là do Lữ Bảo Hoa đọc tốt, giọng ca hào hùng, khí thế hoành tráng, còn kèm theo cảm xúc ở trong đó, mới khiến nghe cảm thấy hào hùng, chứ bài thơ của Lục Dương cũng chỉ đến mức không tệ mà thôi.
Dù sao những sinh viên ở đây, cũng không có mấy người hiểu được thi từ, chỉ cần đọc lên lưu loát, cảm nhận được khí thế thì đã coi đó là bài thơ hay rồi.
Đọc xong.
Lữ Bảo Hoa uống miếng nước trà, rồi mới lên tiếng.
"Bài thơ này viết không tệ, phải lý giải vô cùng sâu sắc hoàn cảnh lúc đó thì mới có thể viết được, giống như câu này, 'máu đổ khắp nghĩa Hòa Đoàn, tiếng kêu vang vọng thấu trời xanh', Thái Bình Thiên Quốc cùng Nghĩa Hòa Đoàn đều là các phong trào khởi nghĩa của nông dân chống lại ách đô hộ của thực dân nửa phòng kiến, kết thúc đều thất bại, phải trả giá bằng máu, còn câu 'Không hỏi sáng mai có thức dậy, Chỉ mong thức dậy nhìn thấy ánh cờ đỏ' nói lên khát vọng người nông dân có thể nhìn thấy ánh cờ đỏ giải phòng tới chỗ mình, nên bọn họ luôn khao khát mong đợi, còn câu 'Chiến quân phiệt, đấu quân thù, đổ máu tan xương vẫn bước tới' đây nói về thời kì phát xít Nhật xâm chiến nước ta, chúng đàn áp tàn bạo, man rợ, nhưng người dân ta vẫn một lòng bước lên phía trước, câu 'Ngọa long ẩn minh lộ móng vuốt, đánh tan quân thù lập giang sơn' là thời kì quân giải phóng đã tính lũy đủ sức mạnh, lộ ra móng vuốt của mình, đi đánh đuổi các đế quốc ra khỏi nước, lập nên một nước Trung Quốc không bị đô hộ, bạn học Lục Dương còn nhắc tới sự kiện quân ta vượt Trường Giang, giải phòng toàn bộ miền Nam thống nhất đất nước, còn câu thơ này...."
Lữ Bảo Hoa nói một tràng dài, mượn cơ hội này, ông còn nêu thêm mấy vị dụ về nguyên nhân thất bại, nguyên nhân thành công của đảng cộng sản, sau đó nhắc lại sự hi sinh của cha ông mới giành được độc lập....
Tất cả mọi người đều nghe tới say xưa.
Chỉ có Lục Dương trong đầu có chút mờ mịt.
Bài thơ đó ta viết cho có thôi mà, có nghĩ tới những việc này đâu.
Không phải mà.
Ta chẳng qua cảm thấy viết như vậy mới dễ đọc thôi.
Chỉ có vài phút, sao lại nghĩ nhiều như thế được.
Nếu như không phải nghe Lữ Bảo Hoa phân tích, Lục Dương còn không biết từ lúc nào mà tư tưởng của mình cao đến thế, tri thức còn uyên bác, hơn nữa làm thơ còn tốt như vậy a.
"Lục Dương, ngươi thật ngưu."
Lữ Lâm ngồi bên cạnh đưa ngón tay cái ra.
Hắn kính nể từ tận đáy lòng.
Người khác không biết, nhưng hắn lại biết rõ, thời điểm Lục Dương đến phòng học, căn bản không biết lão sư có cho bài tập, mà hắn lại chỉ dùng vài phút đồng hồ, đã viết được bài thơ hay như vậy.
Cái này gọi là gì.
Bảy bước thành thơ.
Cũng quá trâu bò rồi.
...
Tiện cơm nhỏ ở Tây Môn.
Viên Húc Đông, Hoàng Hiệu cùng Dương Quang, ba bằng hữu cũ ngồi với nhau dùng cơm.
Trên bàn cơm, có vài món rau xào, một phần gà chiên, nhưng lại không có rượu.
"Dương ca, ngươi thật sự nghỉ viên ở công ty bên kia sao?"
Viên Húc Đông gấp lên một khối khoai tây ăn.
Dương Quang gật đầu: "Đúng vậy, gần đây công ty cũng không quá thuận lợi, ta một mực đi làm bên kai cũng không tốt, vẫn nên từ chức đi thì hơn, miễn phải chạy qua chạy lại công ty với trường học."
"Trường học mời ngươi làm giáo viên, một tháng bao nhiêu?"
"Một tháng bảy nghìn."
Dương Quang nói ra một con số.
"Ta làm giáo viên đặc biệt ở trường học đây, vì vậy tiền lương cao hơn những người khác một chút, giáo viên vào biên chế, cũng chưa nhiều bằng ta đâu."
Hoàng Hiệu cười cười, nói ra: "Tiền lương có thể ngươi nhiều hơn người ta, nhưng người ta lại nhiều phúc lợi hơn, ngươi chỉ được tiền lương cao thôi, mà ngươi có hi vọng vào biên chế không?"
"Hy vọng không lớn, ngươi cũng biết mà, ta chỉ tốt nghiệp đại học, về sau lại bận đi làm, cũng không có đi thi cái gì cử nhân hay tiến sĩ, về phương diện bằng cấp thì chưa đạt yêu cầu, với lại bây giờ tuyển giảng viên dạy học, đều phải từng học nghiên cứu sinh ở trường mới được."
Dương Quang thở dài.
Vào đại học làm giảng viên, kỳ thật là một lựa chọn tốt, nhưng đại học ở Hà Đông đều là đại học công lập, rất khó để tiến vào biên chế, kỳ thật hắn được Đại Học HKKT Hà Đông mời tới, cũng không khác làm giáo viên dạy thêm chỗ nào.
Ở trường học không thể so với công ty, kỹ thuật cho dù tốt tới mấy, cũng không có chỗ dùng, bởi vì thứ truyền thụ cho học sinh đều là mấy thứ đơn giản, còn những kỹ thuật cao siêu kia thì căn bẳn bọn họ không học được, với lại trường học chọn giảng viên, cũng chú trọng vào bằng cấp hơn.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Viên Húc Đông nhíu mày.
"Ngươi mặc dù có hai căn nhà, nhưng trong đó còn một căn đang mua nợ, mỗi tháng phải góp năm sáu nghìn, mà lương chỉ có bảy nghìn, thì sinh hoạt thế nào?.. Hay là bán một căn đi, dù sao giá bao bây giờ cũng được mà."
"Không được, căn kia để cho cha mẹ ta ở, cũng không thể để hai ông bà về quê được, với lại ở chung với nhau, vợ ta lại náo loạn lên."
Dương Quang ở trong dĩa gà tìm tìm, rồi kẹp một miếng thịt vào trong bát.
"Dương ca, nếu không thì ngươi tới công ty chúng ta làm đi, dù sao công ty cũng nằm ở trường học, ngươi khỏi phải chạy lui chạy tới, với lại tiết dạy của ngươi cũng không nhiều, nên chỉ cần nói chủ tịch Dương một chút là được, ngài ấy không phải sinh viên của ngươi sao?"
Hoàng Hiệu đề nghị.
"Đúng vậy, trước kia một mình ngươi kiêm hai chức, hiện tại cũng được a, công ty chúng ta đãi ngộ cũng không tệ, đặc biệt rất coi trọng những nhân viên kỹ thuật, ngươi mà đến, khẳng định lão bản rất hoan nghênh."
Dương Quang cười khổ một tiếng: "Ngươi cũng biết Lục Dương là sinh viên của ta, sao ta lại không biết xấu hổ vào công ty hắn làm chứ, hơn nữa, ta cũng không làm được full time."
Viên Húc Đông để đũa xuống, nói ra: "Dương ca, lúc nào còn để ý đến chuyện mặt mũi nữa rồi, mặt mũi có thể kiếm ăn được không, có thể sống được không? Sinh viên của ngươi thì làm sao, sinh viên của ngươi lăn lộn tốt, thì ngươi phải cao hứng chứ, hơn nữa không cần phải sợ hiềm nghi, kỹ thuật của ngươi, ta và lão Hoàng đều rất bội phục, cũng không phải vào làm bình hoa, sợ cong lông, nếu ngươi không tiện mở miệng, để ta nói giúp ngươi."
Hoàng Hiệu cũng khuyên nhủ: "Dương ca, Đông ca nói không sai, ngươi xem ba chúng ta cộng tuổi lại cũng hơn một trăm rồi, còn nghĩ nhiều làm gì nữa, hiện ở công ty đang thiếu người, ngươi đến như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đây là một chuyện tốt a, ngươi không biết bây giờ người trẻ tuổi lợi hại lắm đâu, không lâu trước chủ tịch mới tìm được kiếm được thêm mấy nhân tài kỹ thuật tốt nghiệp đại học Tsunghia, chúng ta chưa chắc đã hơn bọn họ, ngươi bây giờ gia nhập công ty cũng là thơi cơ thích hợp, chứ đợi công ty đủ người rồi, lúc đó tiến vào, mới gọi là xấu hổ đấy."
Dương Quang đành nói:" Ta phải suy nghĩ thêm một chút, đừng bàn chuyện này nữa, chúng ta ăn đi, các ngươi không phải còn đi làm sao? Ăn nhanh mà đi, tranh thủ đem cái bàn này dọn sạch đi."