Sau đó nàng phát hiện.
Lục Dương không giống như những người khác, mặc dù hắn đối với học tập không tập trung, nhưng trên thân lại có một cỗ cảm giác thành thục, hơn nữa, năng lực xã giao của hắn rất tốt, bạn học trong lớp đều rất nể mặt, ngay cả giáo sư Lữ cũng không làm khó dễ hắn.
Một nữ sinh này sinh hứng thú với nam sinh cùng tuổi, cái này chính là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Nhưng bọn họ chỉ học chung một môn, nên quan hệ giữa hai người không thể tiến thêm một bước.
Hôm nay nàng chào hỏi, tuy Lục Dương tươi cười đáp lại, nhưng Hạ Vi cũng cảm giác trong đó có không ít lời khách khí.
"Thật sự không có cơ hội sao?"
Hạ Vi thở dài.
Mở ra cuốn vở kia.
Nhìn hàng chữ trong đó.
"Chàng nói, chàng thích hoa anh đào, nên mỗi mùa hoa nở,...."
"Một đóa hoa gửi tới chàng, một đóa hoa lưu trong lòng..."
..
Lữ Bảo Hoa vẫn như trước, đúng giờ tới phòng học.
Thân làm một giáo viên nghiêm khắc, Lữ Bảo Hoa đối với sinh viên cũng rất nghiêm khắc, ông cũng rất nghiêm khắc với bản thân mình, ông đi tới bục giảng, nhìn thoáng qua Lục Dương ngồi cuối cùng, hỏi: "Lớp trưởng, cả lớp tới đủ không?"
"Còn thiếu mỗi Triệu Tinh Nguyên thôi ạ."
"Ừ."
Lữ Bảo Hoa nhẹ gật đầu, giống như là đã biết từ trước."
"Bài tập đâu?"
"Đều thu cả rồi."
Lục Dương đem bài tập lên, đặt ở trên bàn giáo viên.
Lữ Bảo Hoa nhẹ gật đầu, nói ra: 'Môn học chúng ta là môn tự chọn, nên chúng ta không kiểm tra bài cũ, chủ yếu là làm bài tập, bây giờ chúng ta sẽ kiểm tra bài tập mọi người về nhà làm thế nào,..."
"Người đầu tiên là Lữ Lâm..."
Lữ Bảo Hoa cầm lấy một quyển bài tập.
Lục Dương liếc Lữ Bảo Hoa ngồi bên cạnh.
Gia hỏa này, thật sự là khác người a, vừa rồi nhờ hắn thu bài tập, không nghĩ tới hắn lại đem bài tập của mình đặt đầu tiên, ngươi khác toán ước bài tập của mình để càng cuối càng tốt, hắn thì ngược lại, cứ để lên trên...
Lữ Bảo Hoa đem bài tập của Lữ Lâm đọc một lần.
Lữ Lâm viết về chiến tranh Giáp Ngọ(1894-1895).
Đây cũng là điểm bắt đầu của lịch sử cận đại.
Chủ yếu viết chiến tranh ảnh hưởng như thế nào đến hai bên, bài viết cũng không tệ lắm, rất toàn diện...Lữ Bảo Hoa sau khi đọc xong, nói: "Bạn học Lữ Lâm lý giải không sai, xem ra tiết đầu tiên rất tập trung nghe giảng,"
Lữ Lâm nở nụ cười đắc ý.
Lữ Bảo Hoa dựa theo nội dung của Lữ Lâm, bổ sung thêm một tí, chủ yếu là dựa theo bài tập của Lữ Lâm, nhắc tới thêm càng nhiều nội dung nữa, để cho sinh viên có thể dễ hình dung.
Loại phương thức giảng dạy như vậy, so với nhồi sọ còn dễ hiểu hơn nhiều.
Lữ Bảo Hoa lại hỏi một hai sinh viên trong lớp nhận định về bài viết của Lữ Lâm, cuối cùng Lữ Bảo Hoa mới cho điểm: "Bài tập này không tệ, bảy mươi điểm."
Trên mặt Lữ Lâm nụ cười liền cứng lại.
Bảy mươi điểm.
Cũng chỉ đạt điểm chuẩn qua môn mà thôi.
Cầm lấy tiếp quyển bài tập thứ hai, nội dung cũng không nhiều lắm, chỉ khoản mấy trăm chữ, nhiều thì có một nghìn chữ, nếu có quá nhiều chữ, thì Lữ Bảo Hoa chỉ đọc phần trọng điểm.
Tuy nhiên.
Mấy bài tập phía sau không thể kỹ càng như bài đầu tiên của Lữ Lâm được.
Lữ Lâm bây giờ có chút hối hận.
Bởi vì đằng sau có rất nhiều bài tập nát hơn cả hắn, nhưng tiêu chuẩn chấm điểm của Lữ Bảo Hoa cũng hạ thấp xuống rất nhiều, tuy bài tập về sau càng ngày càng cẩu thả, nhưng Lữ Bảo Hoa vẫn cho điểm cao hơn Lữ Lâm một chút.
Đa số đều từ bảy lăm đến tám mươi.
Điều này làm cho hắn có chút hối hận, không nên làm chim đầu đàn a.
Đến phiên bài tập của Hạ Vi, Lữ Bảo Hoa liền hài lòng gật đầu, nói sâu thêm một chút, chủ yếu là Hạ Vi viết về Thái Bình Thiên Quốc (2) cũng nghĩa Hoa Đoàn, viết cũng không tồi, phân tích đúng trọng tâm.
Cuối cùng Lữ Bảo Hoa cho bài viết này 95 điểm, đây cũng là điểm cao nhất hiện nay.
Lục Dương bây giờ lo lắng không thôi, cây bút bi trên tay vẫn xoay lui xoay tới.
Tâm tình của hắn bây giờ không tốt lắm, không nghĩ tới Lữ Bảo Hoa lại chấm bài kiểu này.
Nghĩ đến bài thơ mười phút của mình, hắn cảm giác, mình đang đứng bên bờ vực cái chết.
Lữ Lâm vốn có chút buồn bực vì điểm thấp, nhưng khi thấy biểu hiệu của Lục Dương, hắn lại vui vẻ, nói ra: "Lục Dương, vừa rồi ngươi không cho ta đọc, nhưng đợi tí nữa cả lớp cũng đều biết thôi."
Lữ Lâm vẫn ăn mặc như cũ, áo sơ mi trắng nhét vào trong quần.
Nhìn hắn giả bộ như vậy, Lục Dương liền hóp bụng lại nhét áo của mình vào quần tây, lộ ra thắt lưng LV, Lữ Lâm ở một bên thấy vậy, sửng sốt nói: "Lục Dương, thắt lưng ngươi đeo nhãn hiệu gì vậy."
"LUON VUI TOI a."
"Cái gì cơ?"
"LV."
"..."
Lữ Lâm hít vào một hơi, lặng lẽ kéo áo sơ mi của mình ra khỏi quần, che đi nhãn hiệu thắt lưng Septwolves.
( Thái bình Thiên Quốc: năm 1851 Hồng Tú Toàn và Dương Tú Thanh lãnh đạo khởi nghĩa ở thôn Kim Điền, huyện Quải Bình, tỉnh Quảng Tây, thành lập Thái Bình Thiên Quốc, năm 1853, đóng đô ở Thiên Kinh - Nam Kinh ngày nay - thành lập nên chính quyền nhà nước, thế lực phát triển ra 17 tỉnh. Cuộc cách mạng Thái Bình Thiên Quốc là cuộc khởi nghĩa nông dân có quy mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc. Năm 1864 nhà Thanh cấu kết với chủ nghĩa đế quốc đàn áp cuộc khởi nghĩa)