Mặt dây chuyện mười hai con giáp này, cũng không phải dựa theo gam để bán, nó có một cái giá cố định, đương nhiên, có con to có con nhỏ, người mua có lẽ sẽ lộ một chút, nhưng chút tiền này Lục Dương cũng không thèm để ý.
Một cái một nghìn hai, cũng rất phù hợp rồi.
So với túi sách mấy vạn một cái thì đã coi như rất rẻ.
Ra cửa hàng, Lục Dương đem quà tặng để lên xe, còn quà của Lữ Tiểu Vũ thì đã sớm đưa cho nàng.
Trước đem Lữ Tiểu Vũ chở về công ty.
Sau đó Lục Dương lại lái xe đến đại học Hà Đông.
Ở ngoài trường.
Quan Nguyệt nhận được tin nhắn của Lục Dương đã sớm ra ngoài, nhìn chiếc Audi A6 đi tới, nàng chạy ra.
"Lục Dương, hôm nay cũng không phải chủ nhật, anh tới đây làm gì?"
"Không phải Chủ Nhật thì không được sang gặp em sao?"
Lục Dương sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Nguyệt, nói ra: "Thời điểm anh nhớ tới em, liền lên xe chạy tới đây."
"Hì hì, lão công, anh lại đang lừa em rồi."
Quan Nguyệt tuy rằng vui vẻ, nhưng nàng cũng biết Lục Dương đang chém gió.
So với thời điểm cấp ba, Lục Dương bây giờ dẻo miệng hơn rồi.
"Hắc hắc, lại bị em phát hiện rồi."
Lục Dương từ trong túi lấy ra một chiếc hộp, nói ra: "Bé Quan Nguyệt, ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ, đây là quà tặng cho bé này."
"Ý, em còn có quà thiếu nhi a."
Chuyện này đối với Quan Nguyệt, là niềm vui ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, em mãi là tiểu bảo bối của anh."
Quan Nguyệt ngượng ngùng nhận lấy quà tặng.
Chủ yếu là Lục Dương cũng quá ngọt đi.
"Ăn trưa chưa?"
"Chưa ăn."
"Vậy thì vào căn tin em ăn đi."
"Hì hì, em còn đang tính rủ anh đây."
Đại học Hà Đông có món đậu phụ xào cà chua rất ngon, Lục Dương vẫn nhớ kĩ trong đầu.
Ấn khóa xe lại, hai người đi tới căn tin đại học Hà Đông, Quan Nguyệt lấy thẻ sinh viên mua hai phần cơm, hộp cơm của Lục Dương là đậu phụ xào cà chua, còn Quan Nguyệt là thịt băm khoai tây.
Sợ Lục Dương ăn mặn khát nước, Quan Nguyệt còn chạy đi mua một chai trà xanh.
"Quan Nguyệt, không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở đây, ngươi cũng tới ăn cơm à?"
Quan Nguyệt cầm một trai trà xanh tính trở về thì gặp phải một nam sinh.
"Đúng vậy a, bạn La Dương."
"Vậy thì tốt rồi, lớp chúng ta đều ngồi ở đằng kia, ngươi qua ăn chung cho vui.
Nam sinh chờ mong nói ra.
"Xấu hổ a, hôm nay bạn trai ta đến, ta muốn ở bên hắn rồi, các ngươi đi ăn đi, ta không qua được rồi." Quan Nguyệt chỉ tay về phía Lục Dương, nàng cũng phát hiện Lục Dương đang nhìn về đây.
Nam sinh La Dương cũng đánh giá trên dưới Lục Dương, sắc mặt hắn có chút không tốt, sau đó rời đi.
"Ai vậy?"
Quan Nguyệt vừa mới trở về, Lục Dương đã hỏi.
"Bạn học cùng khoa của em."
Quan Nguyệt nói.
"Không phải là người theo đuổi em chứ."
Lục Dương nói ra.
Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của đối phương.
"Đâu có, khoa của em đều biết em có bạn trai rồi, làm gì có người theo đuổi em nữa? Cho dù là có theo đuổi, em cũng sẽ cự tuyệt." Quan Nguyệt lắc đầu.
Lục Dương ừ một tiếng.
Không nói gì.
Quan Nguyệt lớn lên xinh đẹp như vậy, làm sao có thể thiếu người theo đuổi được, thời điểm học cấp ba, Từ Phong là một ví dụ, cho dù biết Quan Nguyệt có bạn trai, nhưng bọn họ cũng muốn thử chọc gậy bánh xe thử một lần.
Đối với chân tình của Quan Nguyệt, Lục Dương vô cùng tin tưởng.
Cho dù kiếp trước.
Sau khi hai người chia tay, Quan Nguyệt cũng không yêu người khác, ở huyện Thanh Sơn nhỏ như lỗ mũi, nếu như Quan Nguyệt kết hôn, Lục Dương khẳng định cũng sẽ nghe được tiếng gió.
"Đồ ăn trường học của em cũng không tệ nha."
Lục Dương lần nữa cảm thán.
Quan Nguyệt cười nói: "Nếu không anh thi nghiên cứu sinh đi, sau đó thi vào trường em, sau đó em thi nghiên cứu, hai người cùng học chung một trường."
"Thi nghiên cứu sinh?"
Lục Dương lắc đầu.
"Anh cảm thấy có bằng đại học là đủ rồi."
Hắn cũng không ra ngoài xin việc, nên cần bằng cao hơn làm gì, hơn nữa muốn thi nghiên cứu, phải có quan hệ tốt với giáo viên mới được, mà việc này đối với một người hay chốn học như Lục Dương thì quá khó.
"Vậy em cũng không thi."
Quan Nguyệt nói ra.
"Em tính thi lên nghiên cứu sinh à?"
"Không có nha, mẹ của em muốn em thi lên nghiên cứu sinh, nhưng em cảm thấy không cần, học xong nghiên cứu sinh thì tuổi cũng lớn rồi, vạn nhất anh không quan tâm em nữa thì làm sao?"
"Nói ngốc ngếch."
Lục Dương nhéo má Quan Nguyệt.
"Chúng ta không phải đã ngoéo tay rồi sao? Đời này không bao giờ rời xa nhau."
"Hì hì, em nói giỡn mà."
Quan Nguyệt cười rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Lục Dương rời khỏi đại học Hà Đông, buổi chiều Quan Nguyệt còn phải đi học ,nên cũng không thể đi chơi với Lục Dương được.
Lục Dương chạy xe tới cửa hàng bán hoa, đem quà tặng cho Liễu Thanh Thanh.
Hắn lại lái xe đi vào ký túc xá khu ba.
Lúc này đang trong thời gian nghỉ trưa.
Tống Giai từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Lục Dương đeo kích râm dựa lưng vào xe.
Xe Audi cũng miễn cưỡng gọi là xe sang trọng rồi, sinh viên đi qua đi lại đều nhìn thoáng qua.
"Tìm ta làm gì?"
Tống Giai phát hiện rất nhiều ánh mắt đều nhìn vào mình.
"Bệnh tình học tỷ sao rồi."
"Tốt hơn rồi, lần trước đi kiểm tra, bác sĩ nói đã không chế được."
"Vậy thì tốt rồi."
Lục Dương lấy từ trong xe ra một hộp quà.
"Tặng cho chị này, coi như là quà quốc tế thiếu nhi."
Sắc mặt Tống Giai trở nên cổ quái.
"Lục Dương, coi như là tặng quà quốc tế thiếu nhi, cũng là ta tặng ngươi, dù sao ta cũng lớn hơn ngươi mà."
"Đừng nói về tuổi tác."
Lục Dương đem quà tặng nhét vào tay Tống Giai, nói ra: "Ta còn bận nhiều chuyện lắm, đi trước đây."
Nhìn Lục Dương lái xe rời đi, sắc mặt Tống Giai cổ quái.
Bận nhiều chuyện?
Bận tặng quà cho bạn gái sao?
Cửa sổ tầng ba, nhìn thấy Tống Giai nhận quà tặng của Lục Cặn Bã, Lâm Viện Viện tức giận nắm tay lại, hận không thể nhảy từ trên này xuống dưới, cho Lục Dương mấy quyền.
Đồng dạng.
Lục Dương cũng chạy tới khu bảy, đem quà tặng cho Trần Thu Nguyệt, rồi lại vất vả đi lên công ty, tặng quà cho Từ Thi.
Toàn bộ quà tặng đã được tặng xong.
Lục Dương lau mồ hôi.
Hơi mệt a.
May mắn hắn đã tặng quà cho mọi người xong, quả nhiên làm một nam nhân tốt cũng chẳng dễ dàng
Thời điểm Lục Dương đã thở dài một hơi, Quan Nguyệt gọi tới.
"Lục Dương, sao anh lại tặng em một con gà nhỏ?"
Lục Dương: ???