Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 367: Cũng Chẳng Dễ Dàng (1)




Rời khỏi sân thi.

Sắc mặt Lữ Tiểu Vũ đỏ ửng hẳn lên, như một quả hồng chín mọng.

"Lục Dương, có phải ngươi nói gì đó phải không, tại sao người ta lại hiểu lầm ta là bạn gái của ngươi?"

Lên xe.

Lữ Tiểu Vũ liền chất vấn.

"Không có nói mà, trời đất chứng giám."

Lục Dương không thừa nhận, ngược lại còn dùng ngôn tư chính nghĩa nói ra.

"Lữ Tiểu Vũ, ngươi đừng có suy nghĩ lung tung được không, hai chúng ta trẻ tuổi đi chung một chỗ, người ta hiểu lầm không phải một chuyện bình thường sao?"

Lữ Tiểu Vũ khẽ nhướng mày, vẫn hoài nghi như trước.

"Nhanh gọi điện báo tin vui cho trường học lái xe đi, nếu bên đó biết được ngươi thi quả, khẳng định sẽ đốt pháo hoa ăn mừng."

Thông qua bài 2.

Cũng coi như đã đi được nửa cái vạn lý trường thành rồi.

Trường học bên kia khẳng định sẽ rất cao hứng.

Lữ Tiểu Vũ gật đầu, lấy điện thoại ra báo tin mừng cho huấn luyện viên.

Tuy điện thoại không mở loa ngoài, nhưng Lục Dương cũng nghe được thoang thoáng sự kích động của huấn luyện viên, hình như còn mời Lữ Tiểu Vũ làm bữa cơm chúc mừng, bất quá bị Lữ Tiểu Vũ từ chối.

Sau khi hẹn thời gian luyện tập bài 3, Lữ Tiểu Vũ mới cúp điện thoại.

"Hiện tại đi chỗ nào, về công ty sao?"

Lữ Tiểu Vũ nhìn thoáng qua Lục Dương.

"Về công ty làm gì, khó lắm mới có một ngày thả lỏng như vậy, ngươi theo ta cùng đi trung tâm thương mại đi."

"Đi đến đó làm gì?"

"Mua đồ a, ngày mai là quốc tế thiếu nhi rồi, ngươi không tính mua gì sao? Vốn ta không định mua cho ngươi, bất quá thấy ngươi hôm nay thi đậu, nên tặng ngươi một món quà chúc mừng."

"Không thèm."

Lữ Tiểu Vũ lắc đầu.

Còn khinh bỉ nói ra: "Lão bản, ngươi cũng lớn rồi, còn chơi quốc tế thiếu nhi làm gì nữa?"

"Làm sao, ngươi cũng muốn quản ta à? Lữ Tiểu Vũ, có cần ta đưa ngươi chức chủ tịch này cho dễ quản không?" Lục Dương phản bác nàng, còn nói thêm: "Với lại ngươi chưa từng nghe câu nói này à, nam nhân đến chết vẫn còn là trẻ con."

Lữ Tiểu Vũ là thiên tài kinh doanh không phải giả, nhưng nói về đấu võ mồn, nàng phải gọi Lục Dương bằng bố.

Sau khi luyện tập với Siêu ca, Lục Dương cảm giác trình độ ăn nói của mình càng ngày càng cao.

Đi vào trung tâm thương mại.

Đầy loại mẫu mã hàng hoa, cái gì cũng có, làm Lữ Tiểu Vũ có chút hoa mắt, nàng có chút không thích tới đấy, nếu không phải giữa ngực Lữ Tiểu Vũ có ngọn núi nhỏ nhô lên, Lục Dương rất muốn hoài nghi, Lữ Tiểu Vũ có phải con gái hay không.

Nào nó nữ nhân nào mà không thích đi dạo đâu?

"Soái ca, vào đây xem đi, tiệm chúng ta không ít quần áo mới, rất hợp với bạn gái ngươi."

Thời điểm đi qua một cửa hàng bán quần áo nữ, có một nữ nhân nói ra.

Lục Dương nhìn thoáng qua Lữ Tiểu Vũ.

"Hừ, ta không phải bạn gái của hắn."

Lữ Tiểu Vũ khó chịu nói.

Nhân viên bán hàng có chút kinh ngạc.

Không phải bạn gái mà còn đi dạo chung với nhau à, cái quan hệ này cũng quá phức tạp đi, người trẻ tuổi bây giờ cũng thật là, chậc chậc...

"Nhìn đi, ta không có lừa ngươi chứ, người ta tự nói đấy, trước ngươi cứ nghi ngờ ta."

Lục Dương thừa cơ tẩy trắng cho mình.

"Được rồi, biết rồi."

Lữ Tiểu Vũ khoát tay áo, lẩm bẩm nói: "Cũng không biết những người này nghĩ nhứ nào?"

"Khả năng chúng ta hơi giống vợ chồng với nhau a."

Lục Dương cười nói.

Lữ Tiểu Vu xấu hổ, đỏ mặt: "Chỉ có mấy con quỷ mới kết hôn với ngươi."

"Thế ngươi là quỷ sao?"

"Ta nếu là quỷ, người đâu tiên ăn chính là ngươi."

Hai người đấu võ mồm với nhau, sau đó cùng đi vào khu vực trang sức.

Có thể bởi vì biết giá vàng sau này tăng lên, nên Lục Dương đôi với đồ làm bằng vàng ưa thích không thôi, mua quà tặng, cái đầu tiên nghĩ đến là vàng, đương nhiên, tặng cho nữ sinh trang sức bằng vàng cũng không tốt lắm, Lục Dương tính mua một cái dây chuyền mười hai con giáp.

Đi vào cửa hành Chu Đại Phúc( Chow Tai Fook).

"Tiên sinh, mua quà tặng cho bạn gái sao?"

Lục Dương đứng trước quầy nhìn nhìn, nhân viên bán hàng nhịn không được đành hỏi.

"Đi chỗ khác đi."

Lữ Tiểu Vũ giật lấy áo Lục Dương.

Lục Dương áy náy nhìn người bán hàng, sau đó đi qua một cửa hàng bên cạnh, tiểu muội bán hàng lúc này có chút bối rối, tình huống là gì vậy, nàng nhìn đồng nghiệp bên cạnh, hỏi: "Ta vừa nói gì sai sao?"

Đồng nghiệp có chút không xác định nói: "Hình như hai bọn họ là anh em."

"Lớn lên cũng không giống nhau mà."

"Có lẽ cùng cha khác mẹ cũng nên."

...

"Tiên sinh, ngài muốn mua gì?"

Nhân viên bên cạnh cũng hiểu ra, không đạp vào cái hố này nữa.

Lục Dương nói ra: "Có dây chuyền vàng theo tuổi không."

"Có có có, ở đây này, mời ngài tới xem."

Tiểu muội bán hàng vội nói ra.

Lục Dương đi tới nhìn xem.

Tiểu muội bán hàng giải thích, nói: "Mặt dây chuyền này được làm từ vàng nguyên chất, với lại cửa hàng chúng tôi đang có hoạt động, nếu như mua mặt dây chuyền, sẽ được tặng vòng cổ bạc cùng vòng tay đỏ."

"Ừ."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Sau đó hắn quay sang hỏi Lữ Tiểu Vũ: "Ngươi tuổi con gì."

Tiểu muội bán hàng có chút cổ quái, còn có bạn trai không biết tuổi bạn gái sao?

"Dê."

Lữ Tiểu Vũ nói ra.

Nàng mười lăm tuổi đậu đại học, mười chín tuổi tốt nghiệp, từ đó đên bây giờ cũng hơn một năm, năm nay nàng vừa vặn hai mươi tuổi, 91 chính là tuổi con dê.

"Dây chuyền cầm tinh con dê ở chỗ này."

Người bán hàng giới thiệu.

Sau đó nàng nhìn Lục Dương trầm tư, giống như đang tính gì đó.

Sau một lát, nghe được Lục Dương nói ra: "Vậy thì cho tôi hai con dê, ba con khỉ, một con gà."

"Tiên...Tiên sinh...Ngài muốn sau cái à?"

"Đúng vậy, nhanh lên đi."

Lục Dương nói ra.

Mua lễ vật, đương nhiên không thể chỗ có chỗ không được.

Tống Giai cùng Lữ Tiểu Vũ thuộc tuổi dê.

Quan Nguyệt, Liễu Thanh Thanh, Trần Thu Nguyệt đều là khỉ con.

Từ Thi nhỏ hơn một tuổi, là tuổi con gà.

Tổng cộng là sau cái, hình như có bỏ sót ai không nhỉ, Lục Dương suy nghĩ một chút, quên hỏi Đậu Đậu tuổi con gì, nếu không cũng mua cho nàng một cái.

Lữ Tiểu Vũ tỏ ra khó tin, nói: "Lục Dương, ngươi mua nhiều như vậy làm gì?"

"Hay là..."

Lữ Tiểu Vũ nghĩ tới khả năng...

Ánh mắt nàng biến đổi.

"Ta có tiền, ngươi còn quả ta sài tiền sao? Ta mua tặng bạn học không được à."

Lữ Tiểu Vũ cũng không nói lại.

Cứ coi như Lục Dương là tên căn bã, cũng không thể nào cày hết đống ruộng đó được... Nàng lặng lẽ liếc qua thần hình gầy gò của Lục Dương, cảm thấy vừa này mình nghĩ hơi nhiều.

Người bán hàng bên kia cũng xác nhận lại một cái, sau đó lấy ra sáu chiếc hộp bỏ mặt dây chuyền cùng tặng phẩm vào trong, nói: "Tổng cộng của tiên sinh hết bảy nghìn hai."