Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 369: Hoa Rơi Hữu Ý, Nước Chảy Vô Tình (1)




Mình đưa cho Quan Nguyệt con gà?

Lục Dương có chút ngây ngốc.

Hắn chỉ đưa sai một người, hay là đưa sai tất cả mọi người rồi? Lục Dương cũng không rõ ràng lắm, bởi vì dây chuyền đều được đóng gói trong chiếc hộp, từ ngoài nhìn vào không biết bên trong chứa hình gì, lúc mua hắn cũng tự tay phân loại rồi mà.

Nhìn thoáng qua Từ Thi đang vẽ manga trên bàn, Lục Dương đứng dậy đi tới cửa sổ.

"Lục Dương, anh đâu rồi, sao lại không nói chuyện, có phải anh nhớ nhầm tuổi của em không?"

Quan Nguyệt ủy khuất nói.

"Không có, không có mà."

Lục Dương lắc đầu.

"Anh đương nhiên biết em thuộc tuổi khỉ mà, chúng ta đều sinh cùng năm nha, thực ra chuyện này có chút phức tạp." Lục Dương đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào.

"Ngươi không phải mua cho nữ sinh nữa rồi tặng ta sai cái chứ."

Quan Nguyệt suy luận.

Nếu nói Lục Dương ghét gì nhất.

Thì hắn chán ghét nhất nữ sinh đoán mò, vì các nàng đoán đâu trúng đó.

Trong chớp mắt, Lục Dương liền có chủ ý, hắn nói ra: "Em có nhớ không, anh có một cô em họ, tên là Lâm Tiểu Vũ, em cũng từng gặp rồi...Nàng so chúng ta nhỏ hơn một tuổi, thuộc tuổi gà con đấy, đang học tại trường cấp ba dưới huyện, nên anh mua hai cái, một cái cho em, một cái cho nàng ấy, với lại em nghĩ sai rồi, quà của Lâm Tiểu Vũ vẫn còn ở bên cạnh anh này."

"Thật sự là thế sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, nếu thật sự tặng cho người con khác gái, sao anh lại tính sai chứ? Là vì anh căn bản cũng không để ý lắm, cho nên mới đưa nhầm."

"Anh cũng thật là, có việc tặng quà thôi cũng tặng sai."

Quan Nguyệt cười cười.

"Vậy làm sao bây giờ? Em trả lại cho anh nhé."

"Được rồi."

Lục Dương thở dài: "Như vậy đi, lần sau gặp nhau, anh tặng em con khỉ nhỏ, còn con gái em cứ cất lại, chờ chúng ta về quê, em gặp được Lâm Tiểu Vũ thì tặng cho nàng, coi như là lễ vật gặt mặt của chị dâu."

"Gì mà chị dâu cơ chứ."

Quan Nguyệt thẹn thùng.

Lại tán gẫu một hồi, Quan Nguyệt mới cúp điện thoại.

Lục Dương nhẹ nhàng thở ra.

May mắn mình nhanh trí.

Bên phía Quan Nguyệt coi như miễn cương vượt qua bài kiểm tra rồi, nhưng bên này thì có chút vấn đề, Lục Dương rất muốn biết, mình có đem toàn bộ tặng lộn hay không, hay chỉ có Từ Thi cùng Quan Nguyệt mới nhầm lẫn.

Dù sao một con dê, hai con khỉ, Lữ Tiểu Vũ thì không tính, nàng đã lấy từ cửa hàng rồi.

"Tiểu Từ, quà của ta tặng đâu rồi?"

Đi đến bên cạnh Từ Thi, Lục Dương hỏi.

"Đây nè."

Từ Thi quay người mở balo, lấy ra một cái hộp nhỏ.

Hộp đóng gói vẫn còn hoàn hảo, nàng vẫn chưa mở ra.

"Cho ta xem một chút được không."

"Được."

Từ Thi đem chiếc hộp giao cho Lục Dương, sau đo mơ to mắt nhìn, không biết Lục Dương muốn làm gì.

"Ngươi tiếp tục vẽ manga đi, đừng có mà phân tâm."

"n."

Ánh mắt có chút lưu luyến không muốn rời món quà, nhưng nghĩ đến độc giả, Từ Thi lại vùi đầu vẽ tiếp.

Lục Dương đem hộp quà bảo vào túi quần, sau đó đi đến văn phòng 704.

"Đường tỷ, đang bận à?"

Cùng Đường Tĩnh chào hỏi một tiếng.

"Ừ."

Đường Tĩnh nhẹ gật đầu.

"Chủ tịch đến đây có chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì, ta chỉ qua đây xem mọi người làm việc thôi."

Lục Dương đi vào một văn phòng trống, thuận tiện đóng cửa lại.

Đường Tĩnh hơi nhíu mày.

"Bước chân vội vàng, tuy rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng có thể nhìn ra là đang khẩn trương, vị chủ tịch này có sự tình gì, không muốn người ta biết sao?"

Trong phòng.

Lục Dương đem chiếc hộp mở ra.

Nhìn thấy bên trong là một con khỉ, hắn nhẹ nhàng thở ra, may mắn Từ Thi chưa mở, tuy tiểu nha đầu này có thấy cũng không phàn nàn, nhưng khẳng định sẽ thương tâm rất lâu a.

Hy vọng mình chỉ sai hai người.

Trong lòng Lục Dương thầm cầu nguyện.

Tiếp theo, hắn phải xác nhận một cái.

Không cần phải nhiều.

Chỉ cần xác nhận thêm người nữa là được.

Cầm lấy điện thoại, Lục Dương nhắn tin cho Tống Giai: "Học tỷ, quà thiếu nhi ta tặng ngươi thấy thề nào, thích không?"

"Rất thích, cảm ơn."

Tống Giai rất nhanh đã hồi âm.

"Có thể chụp ảnh cho ta xem được không, đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nhìn xem, món quà này học tỷ đeo vào có đẹp không, ai bảo học tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, làm ta hao tổn tâm trí nghĩ về quà thích hợp tặng tỷ nha."

"Lục Dương, từ lúc nào miệng lưỡi ngươi trơn tru như vậy rồi."

"Học tỷ, lời này nói sai rồi, ta vẫn luôn nói chuyện dễ nghe vậy mà."

Trong phòng thí nghiệm khoa y học.

Tống Giai nhìn nội dung tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng nàng nở nụ cười.

Sau đó dùng di động chụp dây chuyền trên cổ tay, gửi qua.

"Giai Giai tỷ, sao tỷ lại cười vui vẻ như vậy, ngươi đang nhắn tin với ai à?"

Lâm Viện Viện bu lại, nàng nhìn thấy Tống Giai vui vẻ nhắn tin với người là, trên ngươi mặt như biến thành nhọ nồi, ghen ghét nói: "Giai Giai tỷ, ngươi cũng không gửi ảnh của ngươi cho ta a."

"Ngươi cũng không tặng ta quà thiếu nhi mà."

Gửi xong ảnh chụp, Tống giai hướng về Lâm Viện Viện nói ra.

"Tỷ lớn rồi còn muốn quà thiếu nhi, thế tỷ thích gì?"

"Hừ, có ai đi tặng quà lại hỏi người ta thích gì không hã, Lâm Viện Viện ngươi thật là một con ngốc."

Trong văn phòng, Lục Dương mở tấm ảnh ra nhìn.

Trên cổ tay trắng nõn của Tống Giai, mang một sợi dây đỏ, trên sợi dây đỏ là một con dê do Lục Dương chọn đấy, nhìn xong, Lục Dương thở dài một hơi, coi như những người khác không có tặng sai rồi.

Dù sao loại trừ đi thì còn lại hai con khỉ con, coi như có tặng sai, cũng không có quan hệ.

Cũng may, cũng may....

"Học tỷ, cổ tay thật trắng a."

Tâm tình vui sướng, Lục Dương nhắn lại một tin nhắn, sau đó cất di động vào túi quần rồi đi ra văn phòng.

Ánh mắt Đường Tĩnh phức tạp.

"Thời điểm lão bản đi vào, tâm sự nặng nè, bộ dạng như có rất nhiều áp lực, nhưng mới một lúc như vậy, cảm giác phiền não hình như đã biến mất, có thể trong thời gian ngắn như vậy giải phóng áp lực, thì chỉ có cách đó thôi, lão bản không phải ở trong công ty làm đó chứ..."

"Cũng mất vệ sinh qua đi..."

Đường Tĩnh lắc đầu, cảm thấy suy luận của mình quá vớ vẩn rồi.

Đi ra văn phòng, Lục Dương lái xe tới quảng trường Wanda, mua hai sợi dây chuyên như vừa rồi, lấy ra một con gà trong đó để riêng để tặng Từ Thi.

Một cái khác thì để bên tay lái phụ, đợi đến lúc gặp Quan Nguyệt thì lại đưa cho nàng.

Bận việc lâu như vậy, thì đã đến giữa trưa.

Ăn xong cơm trưa.

Lưu Lỗi gọi điện tới.