Hẹn gặp nhau ở cửa Tây, có thể trách khỏi phải tìm người.
Lục Dương đi vào chung cư đem xe chạy ra.
Lữ Tiểu Vũ lên xe, ngồi ở vị trí phụ lái.
"Đây là hộp số tự động nha."
Nhìn Lục Dương lái xe, Lữ Tiểu Vũ có chút hâm mộ, nàng cũng muốn lái xe, cũng nghĩ tới nên mua xe gì rồi, ngặt nỗi lại không có bằng.
"Đúng vậy, số tự động tiện lợi hơn số tay, không cần phải một mực cầm lấy, ngươi về sau mua xe cũng mua chiếc nào có hộp số tự động đi, về sau lái xe khỏi bị phân tâm."
Lục Dương giải thích.
Lữ Tiểu Vũ nhìn Lục Dương cái về số D, sau đó bắt đầu chạy, nàng cũng yên lặng nhớ kĩ những lời này.
"Ngươi khi nào thi bằng lái xe tiếp."
Lục Dương lái xe, trò chuyện với Lữ Tiểu Vũ.
"Thi sao."
Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ.
Lục Dương cười nói: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi học lái xe cũng gần một năm rồi, ngươi bây giờ còn chưa qua bài 2, huấn luyện viên không thúc giục ngươi sao?"
"Trước kia thì có, hắn thường thúc giục ta đi lái xe, về sau thì không làm nữa, hình như hắn cảm thấy ta no hope rồi nên đành buông ta a."
"Vậy ngươi có tính thi nữa không, với lại bệnh tình đã khỏi chưa."
"Ta không có bệnh, với lại ta cảm thấy bây giờ mình đi thi thì đã không có vấn đề gì nữa."
Lữ Tiểu Vũ tự tin nói.
"Đợi qua một đoạn thời gian, công ty hết bận, ta sẽ đi thi để lấy bằng lái xe."
Nhìn qua bộ dạng của nàng bây giờ, tự tin mười phần.
Lục Dương nhìn nàng một cái.
Lữ Tiểu Vũ giống như Tiểu Cường vậy, càng đánh càng không chết, bất quá bây giờ xem ra, nàng có lẽ không khẩn trương như lúc trước nữa rồi, nhưng có thể thi qua hay không thì vẫn còn chưa biết chắc.
Kỹ thuật cho dù tốt thế nào, bị ban giám khảo phân cho chiếc xe dởm, cũng chắc hẳn thi rớt rồi.
"Được, chờ ngươi có được bằng lái xe, ta sẽ tặng ngươi một chiếc, ngươi thích xe gì, MINI - COOPER hay Volkswagen Beetle, không thì Volkswagen Golf?"
Nhưng loại xe Lục Dương vừa nêu tên đều là loại xe nhỏ, hơn nữa giá trị cũng vừa phải, khoản chừng hai mươi vạn một chiếc, mấy chiếc này đều vô cùng thích hợp cho Lữ Tiểu Vũ, kiểu dáng thích hợp cho nữ sinh với lại không đòi hỏi nhiều kỹ thuật.
Tuy trên đường hơi ít thấy nhưng cũng rất tiện lợi.
"Những chiếc xe mà ngươi kể tên thì ta không biết, ta chỉ biết Honda Fit, một người bạn của ta cũng đang sài chiếc này, ta cảm thấy nó cũng không tệ, bệ ngoài nhìn qua tuy nhỏ, nhưng không gian bên trong rất lớn."
Lữ Tiểu Vũ nói xong, Lục Dương liền biết nàng chẳng hiểu gì về ô tô cả.
So với những chiếc Lục Dương tính tặng, thì chiếc Honda Fit rõ ràng thấp hơn một bậc, Lục Dương lắc đầu nói ra: "Lữ Tiểu Vũ à, mặc dù ngươi là thiên tài, nhưng đối với xe hơi thì không biết gì đâu, những chiếc xe ta vừa mới kể, so với chiếc Honda Fit của bạn ngươi thì không chỉ cao hơn một bậc thôi đâu, chờ ngươi có bằng lái xe đi, ta dẫn ngươi đi mua."
"Ta cũng có tiền của mình, không cần ngươi mua."
Lữ Tiểu Vũ tỏ ra không cảm kích.
Lục Dương nói ra: "Không phải ta mua, mà công ty mua, công ty sẽ bỏ tiền ra mua xe cho ngươi, có thể nhận được thuế ưu đãi, với lại khoản thời gian này ngươi cũng cực khổ rồi, ta cũng biết mà."
Nghe Lục Dương nói vậy, Lữ Tiểu Vũ cũng không bướng bỉnh nữa.
"Tốt, quyết định vậy đi."
Nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ không nói gì, coi như nàng đã chấp nhận rồi.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Lục Dương nhân ga chạy tiếp.
Đến nội thành.
Xe càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng dần giảm xuống, đôi khi ở phía trước có xe lề mề, thời điểm Lục Dương đợi đèn đỏ, chờ hắn đi qua đèn xanh, Lục Dương phải đợi thêm một cái đèn đỏ nữa.
Lục Dương tức giận đập tay lái, may mắn bọn họ đi sớm, nếu không, đoán chừng đến nhà ga bị muộn rồi.
Nhìn chiếc xe phía trước cứ chậm chạp lề mề, Lục Dương tức giận đánh tay lái vọt tới, thời điểm đi ngang nhau, Lục Dương hạ kính, nói: "Huynh đệ, đèn đỏ không đi, đèn xanh cũng không đi, ngươi đang đợi màu sắc ưa thích của mình rồi đi sao?"
Bất quá nhìn thấy trong xe có nhiều người, Lục Dương cũng không nhiều lời, lần nữa đạp ga vượt qua.
Vất vả một lúc Lục Dương mới tới cửa Tây.
Đến đây rồi, Lục Dương mới cảm thấy quyết định của mình đúng đắn.
Nếu như không chọn chỗ này.
Đoán chừng hiện tại vẫn còn kẹt xe trên đường rồi.
Đem xe đỗ lại.
Lữ Tiểu Vũ gọi xong điện thoại, nói: "Xe lửa tới rồi, bọn họ đang đi xuống."
Mấy người bạn học của Lữ Tiểu Vũ đều ngồi tàu hỏa tới, mặc dù là tốt nghiện đại học Tsunghia, nhưng dù sao cũng chỉ mới tốt nghiệp một năm, cái gì tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm.
Không phải Lục Dương coi thường những sinh viên tốt nghiệp mấy ngôi trường danh giá này, nhưng bọ họ đa số đều sinh ra ở tầng lớp trung-hạ lưu, nếu như không phải đặc biệt xuất chúng, thì cho dù có tốt nghiệp đại học xong, rất ít người có tiền lương hơn vạn, đương nhiên, đó cũng không phải Lục Dương đang xem nhẹ bọn họ, vô luận lấy quan hệ hay năng lực cá nhân mà có thể đậu đại học Tsunghia, thì tuyệt đối đã là nhất lưu, trước mắt tuy hơi cầu thả một chút, nhưng tương lại đám người này đều là ngôi sao sáng.
Chưa nói đến lương có tới một năm trăm vạn hay không, hay làm chủ quản cao tầng của công ty, nhưng chỉ cần không phải là cá ướp muối, thì tốt nghiệp xong lăn lộn mười năm, có nhà có xe cũng không phải vấn đề lớn.
Yến Kinh không phải có một sinh viên tốt nghiệp xong ra bán thịt heo bị cư dân mạng cười nhạo hay sao, nhưng kết quả vài năm sau người ta đã thành đại lão bản, gia sản cũng có mấy trăm triệu, còn những anh hùng cào bán phím lúc đó, vẫn phải lo kiếm tiền mà trả tiền nhà.