Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 358: Nam Nhân Có Nhiều Tiền Cũng Không Phải Là Tốt (2)




"Hừ, nói cái gì vậy?"

Nghe được Lữ Tiểu Vũ nói xong, Mẹ Lữ cả giận nói: "Con năm nay đã bao nhiêu tuổi, cũng nên bắt đầu suy nghĩ đến chuyện của mình đi, Lữ Tiểu Bạch vài năm nữa cũng lớn rồi, ngươi tính kết hôn sau cháu mình sao hã."

"Ài, mẹ và cha con năm nay cũng sáu mươi rồi, con không nhanh nhanh kết hôn, chỉ sợ chúng ta không kịp nhìn mặt cháu mình, nếu không nhìn thấy con kết hôn, mẹ và cha con có chết cũng không nhắm mắt được."

Lữ Tiểu Vũ vội vàng xử lý toàn bộ nồi cành gà.

Rồi vội nói buồn ngủ mà chạy về phòng mình.

So sánh với lời lải nhải của mẹ, thì canh gà hầm bắc này không xếp vào đâu.

"Đứa nhỏ này."

Mẹ Lữ nhìn thoáng qua nồi canh đã bị uống sạch hết.

"Lão đầu tử, ông nói Tiểu Vũ có hợp với cậu thanh niên tên Lục Dương không?"

Lữ Bảo Hoa nói: "Không hợp, không hợp, nam nhân có tiền đều rất phong lưu."

"Hừ, sở dĩ ông hết lòng vì tình yêu bởi vì ông nghèo phải không."

Mẹ Lữ bất mãn nói.

Con gái mình mắt cao hơn đầu, đã nhiều năm như vậy rồi, mới thấy hợp ý với một nam sinh khác, không nghĩ tới lại bị ông bạn già này bác bỏ, nàng hỏi câu đó, cũng không phải hỏi đánh giá của Lữ Bảo Hoa, mà chỉ muốn biết thêm thông tin về cậu nam sinh này, vậy mà thật không nghĩ tới, lão già này lại không phối hợp.

Lữ Bảo Hoa hừ một tiếng: "Ta không giống như những người khác."

"Có gì mà không giống, chẳng lẽ ông có ba mắt với hai lỗ mũi."

"Tôi không muốn nói chuyện với bà nữa, đi ngủ."

...

Sáng sớm hôm sau, bảy giờ.

Lục Dương mở to hai mắt, phát hiện Liễu Thanh Thanh đã không còn ở trong phòng, nhìn chiếc ghế bên giường có đặt một bộ quần áo nam mới, từ trong ra ngoài đều có...

Lục Dương mặc xong quần áo đi ra ngoài.

Liễu Thanh Thanh đang ở phòng bếp làm bữa sáng.

Nhìn thấy Lục Dương đã dậy, nàng nói ra: "Anh dậy rồi à, bữa sáng cũng sắp xong rồi đấy, y phục hôm qua của anh em đang để trong máy giặt."

"Ừ."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Liễu Thanh Thanh còn nói thêm: "Anh nhanh đi rửa mặt đi, bữa sáng cũng gần xong rồi nè."

Lục Dương đi vào toilet, đánh răng rửa mặt, thời điểm đi ra, bữa sáng cũng đã được dọn trên bàn, một ly sữa bò, hai quả trứng ốp la, còn có một bát cháo gạo, một dĩa đậu phộng cùng một dĩa dưa muối.

Liễu Thanh Thanh tháo tạp dề xuống, để lại chỗ cũ trong bếp, sau đó ngồi xuống ,nói ra: "Sáng nay ăn thanh đạm một chút."

"Ăn thôi."

Lục Dương cũng không khách khí.

Uống một ngụm cháo, lại ăn đậu phộng.

Mùi vị coi như cũng được.

"Em thức dậy lúc nào vậy."

Lục Dương hỏi một câu.

Nấu cháo rất phiền toái, mà bát cháo nấu ngon như này, khẳng định tốn không ít thời gian.

"Khoản sáu giờ sáng a, em cũng không để ý nữa."

"Dậy sớm như vậy làm gì? Làm vài món ăn nhanh là được, cần gì phải nấu cháo."

"Em quen rồi."

Liễu Thanh Thanh ăn miếng trứng.

Sau khi ăn xong, Lục Dương cũng không có chạy bộ, Liễu Thanh Thanh thì đến cửa hàng bán hoa, Lục Dương đi theo nàng đến cửa hàng bán hoa, đi ra cửa Bắc, hắn làm như vậy cũng tránh gặp phải Trần Thu Nguyệt cùng bạn nàng.

Ngày hôm qua ở trong điện thoại đã nói vậy rồi, nếu mà bắt gặp thì rất lúng túng a.

Đến nơi, Liễu Thanh Thanh đi tới mở cửa hàng bán hoa, siêu thị nhỏ bên cạnh cũng đã mở cửa, nhìn thấy Lục Dương cũng Liệu Thanh Thanh đi cùng nhau, Tần Lam mỉm cười, cũng không có chút nào kinh ngạc.

"Đậu Đậu, còn chưa đi học sao."

Lục Dương trêu chọc tiểu cô nương đang đứng trước siêu thị.

Tần Lam nói: "Có mặt trước trường học tám giờ là được, chị hay cho Đậu Đậu đi lúc bảy giờ bốn mươi a."

Trường học ngay tại con đường đối điện, đi bộ tới cũng chỉ mất 5-6 phút.

"Hai người đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, sáng nay chị mua mấy cái bánh bao."

"Bánh bao hấp ăn ngon lắm."

Đậu Đậu vui vẻ nói.

"Vậy ngày mai ăn nhiều một chút."

Sờ trên đầu tóc Đậu Đậu, Lục Dương nói vài câu với Liễu Thanh Thanh, rồi liền quay về trường học.

Hôm nay hắn cũng không đi học.

Lục Dương đi thẳng về phía vườn khởi nghiệp.

Vẫn chưa đến tám giờ.

Khoảng cách đến giờ làm việc còn một tiếng nữa, nhưng công ty đã có mấy người tới, đều là tổ do Vệ Hà phụ trách, nhìn thấy Lục Dương đi tới, Vệ Hà đứng dậy chào hỏi.

"Giảm đốc Lữ tới chưa?"

Lục Dương hỏi một tiếng.

"Giám đốc Lữ cũng vừa mới tới, bây giờ đang ở trong văn phòng."

"Ừm, mọi người tiếp tục làm việc của mình đi."

Lục Dương cũng không bất ngờ khi Lữ Tiểu Vũ tới sớm như vậy.

Bây giờ Lữ Tiểu Vũ đã biến thành con cá chăm chỉ, mỗi ngày đều đi làm rất sớm, an bài công việc cho ngày đó.

Cửa sổ công ty được mở hết ra, đây cũng để nhân viên có thể hít thở một ít không khí trong lành.

Bước vào văn phòng Tiểu Vũ, trong văn phòng vẫn tràn đầy mùi vị cà phê như trước, nhìn qua bàn công tác của Lữ Tiểu Vũ, quả nhiên có một ly cà phê đang bốc hơi nghi ngút, không cần phải đoán, cũng biết là cà phê gói rồi.

"Sáng sớm đã uống cà phê rồi sao?"

Lục Dương cười nói.

Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy người đi vào là Lục Dương, nàng lại cúi đầu làm việc tiếp, giả vờ như không nhìn thấy Lục Dương.

"Đồng chí Tiểu Vũ."

Lục Dương đến trước mặt nàng, chống hai tay mình xuống, sau đó cúi đầu nhìn thẳng vào Lữ Tiểu Vũ...

"Ngươi..ngươi làm gì thế?"

Lữ Tiểu Vũ để cộc cà phê qua chỗ khác.

Lục Dương đang chống tay trên bàn, so với Lữ Tiểu Vũ đang ngồi thì cao hơn, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, nói ra: "Đồng chí Tiểu Vũ, sao hôm qua tôi gửi tin nhắn, đồng chí không trả lời."

Lục Dương vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua.

Lữ Tiểu Vũ mặt không đỏ tim không nhảy, nói ra: "Ngày hôm qua ta bận quá, quên nhìn điện thoại."

Lục Dương cũng chẳng nghĩ nhiều.

"Hình như hôm qua ta học phải môn của cha ngươi đấy."

"Ngươi không phải khoa kinh doanh? Làm sao có thể gặp cha ta được, ngươi nhận nhầm người rồi."

Lữ Tiểu Vũ tiếp tục làm việc của mình.

"Lữ Tiểu Vũ, ba ngươi tên là Lữ Bảo Hoa phải không? Ta hôm qua cũng gặp được giáo sư tên là Lữ Bảo Hoa đấy." Tuy rằng trong lòng đã nắm chắc 80%, nhưng Lục Dương vẫn muốn hỏi.

"A, cái này à, hình như cha ta tên là vậy đó, trùng hợp thật." Lữ Tiểu Vũ giả vờ giả vịt, giống như nàng hoàn toàn chưa có cuộc nói chuyện tối qua với cha mình vậy.

"Ài, ta cũng không nghĩ tới, chọn đại một môn học, lại rơi đúng xuống tay ba ngươi, đồng chí Tiểu Vũ, ta có một việc cần thương lượng."

Lục Dương trên mặt nở nụ cười.

"Chuyện gì?"

Lữ Tiểu Vũ tỏ ra cảnh giác.

Lục Dương nói: "Tiểu Vũ à, ngươi làm cho ta đi cửa sau được không, ngươi cùng cha mình thương lượng một chút, bảo ông đừng cho ta làm lớp trưởng nữa, về sau cũng không cần đi học luôn có được không, với lại chỉ cần cho ta qua môn là được."

"Thế nào, không khó phải không."

Lục Dương chờ mong hỏi.

Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Chủ tịch, không phải tôi không muốn giúp ngài, mà chuyện này quả thật rất khó khăn."

"Vì sao?"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Ba ta là một người bảo thủ, trong nhà nói một không hai, ngươi đã chọn môn đó, chính là sói vào miệng cọp, đừng nghĩ có thể chạy thoát, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi học đi, coi như ngươi là chủ tịch của ta, ông cung sẽ không hạ thủ lưu tình đâu, noi không chừng cũng cho ngươi rớt môn cũng nên."

"Cái gì mà sói vào miệng cọp, Lữ Tiểu Vũ đây là thành ngữ ngươi học được từ đâu hã?" Nghe được Lữ Tiểu Vũ nói như vậy, Lục Dương buồn bực không thôi, hắn biết hy vọng đi cửa sau không có rồi.

"Ta chẳng qua như vậy mới càng thêm chuẩn xác thôi."

Lữ Tiểu Vũ hiển nhiên cũng biết mình dùng sai thành ngữ, nhưng nàng vẫn kiên trì dùng như vậy.

Bởi vì Lục Dương chính là con Sói mà.

Còn là Đại Sắc Lang là đáng khác.

(Lang=Sói)