Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 357: Nam Nhân Có Nhiều Tiền Cũng Không Phải Là Tốt (1)




Nửa đêm mười hai giờ.

Lữ Tiểu Vũ mới về đến nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy cha mẹ nàng ngồi trên ghế salon.

"Sao hai người không ngủ đi, lại chờ con à?"

Mẹ Lữ Tiểu Vũ phàn nàn nói: "Công ty kia của con xảy ra chuyện gì vậy, đã mấy ngày rồi, ngày nào cũng tan làm về muộn, nhìn con đi, thân tàn ma dại làm sao.

Lữ Bảo Hoa thì không nói chuyện.

Ông nhìn con gái mình có chút đau lòng.

Ông và vợ lúc trước đi qua trường khác giảng dạy, lần này về lại đây cũng vì muốn gần con gái.

Lữ Bảo Hoa đối với Lữ Tiểu Vũ yêu thương từ nhỏ, đi đâu cũng mang nàng theo bên người để dạy bảo, con gái ông cũng không phụ kỳ vọng, là thiên tài trẻ tuổi, mười lăm tuổi đã đậu đại học giỏi nhất nước.

"Mẹ, mẹ không biết đâu, công ty của con đang trong thời kì quan trọng, không thể không chú ý được."

Lữ Tiểu Vũ nằm trên ghế salon, biến thành một con cá ướp muối.

"Quan trọng còn hơn sức khỏe của con sao?"

Mẹ Lữ hừ một tiếng, đứng dậy hướng phòng bếp đi tới: "Mẹ có làm một nồi canh gà hầm cho coi, ngồi đấy để mẹ bưng lên mà ăn."

"Mẹ, con không thích ăn gà mà."

Lữ Tiểu Vũ phản kháng món gà hầm thuốc bắc.

Nàng thích ăn canh cá hầm thuốc bắc hơn là canh gà.

"Ngươi không ăn phải không, thế để hai tấm thân già này xử lý, dù sao ta cũng cha ngươi cũng bị cao huyết áp, tí nữa ăn xong ngươi đặt sẵn hai giường bệnh cho hai ông bà già này đi..."

"Được rồi mẹ, con ăn, con ăn được chưa."

Lữ Tiểu Vũ biết rõ cha mẹ rất tiết kiệm, hiện tại anh cả cùng Lữ Tiểu Bạch cũng không có ở đây, bản thân mà không ăn, nói không chừng bon họ ăn thật đấy.

Cái bệnh cao huyết áp này không thích hợp ăn đồ mỡ đâu.

Mẹ Lữ đi vào phòng bếp.

Lữ Bảo Hoa lúc này nói ra: "Hôm nay ta gặp phải sinh viên tên là Lục Dương, hắn có phải lão bản của con không?"

"Cha, ngươi gặp được Lục Dương hã?"

Lữ Tiểu Vũ trừng hai mắt cá vàng của mình.

"Cha đang nói đùa phải không, cha không biết mặt hắn, làm sao gặp hắn được."

"Hừ, Lục Dương chọn môn học của ta, tối hôm nay, hắn còn tới đi học đấy, Lục Dương, năm nhất, khoa máy tính, ngoài hắn ra còn có thể là ai?"

Lữ Bảo Hoa hừ một tiếng.

Lữ Tiểu Vũ nghĩ lại tin nhắn quỷ dị của Lục Dương gửi tới khi nãy, ngay lập tức đã đoán được, đoán chừng tên Lục Dương cũng có suy đoán, nên mới nhắn tin hỏi nàng chứng thực.

Lữ Bảo Hoa nói ra: "Cái tên lão bản kia của con, nhìn qua biết là không phải loại người ham học tập rồi, đi học thì chọn bàn dưới ngồi, ngay cả bút vở cũng không thèm mang, còn nhờ cha mượn người khác cho hắn đấy, khi học cũng không ngẩng đầu lên, cứ cắm mặt xuống bàn, không biết là bận chuyện gì, nếu không phải xem mặt mũi của con, ta đã sớm đuổi hắn ra ngoài rồi."

"Ha ha ha."

Lữ Tiểu Vũ nghe xong cười đến đau bụng.

Nàng đã xác định, cha của nàng đang nói đến Lục Dương rồi.

Bảo hắn học tập nghiêm túc.

Đây không phải là đang muốn mạng của hắn sao?

"Ba à, hắn chính là người như vậy đấy, đừng hy vọng hắn có thể nghiêm túc học tập, tuy nhiên, hắn tuy học tập không giỏi, nhưng ánh mắt kinh doanh lại rất ghê gớm, hơn nữa còn có tài hoa, biết viết tiểu thuyết mạng..."

Tốt xấu gì Lục Dương cũng là lão bản của nàng, nói xấu trước mặt cha nàng cũng không tốt lắm.

Lữ Bảo Hoa nhịn không được nói ra: "Tiểu thuyết internet, cũng thật là..."

"Cha, cha cũng hơi bảo thủ rồi, tuy cha không thích văn hóa đại chúng, nhưng ngoài trừ cha ra, hiện tại tiểu thuyết trên internet, có rất nhiều người đọc đấy."

Bị con gái nói lại một câu, Lữ Bảo Hoa có chút bất mãn Lục Dương.

Nếu Lục Dương biết được, không biết hắn có tức giận dậm chân hay không, con gái ông châm chọc, mắc mớ gì ông bất mãn ta....

"Thế công ty bên kia thế nào rồi, mỗi ngày đều thấy con vội vội vàng vàng, có phải lo chuyện sắp giải thể công ty không."

Lữ Tiểu Vũ trợn mắt.

"Chaaa, nếu không phải cha là cha con, khẳng định con đã không nói chuyện với cha rồi, thật là, cái gì mà lo chuyện giải thể công ty, cha biết công ty của con, hiện tại giá trị bao nhiêu rồi không?"

"Bao nhiêu?"

Lữ Bảo Hoa hỏi.

Lữ Tiểu Vũ dơ lên một ngón tay.

"Một triệu?"

Lữ Bảo Hoa trầm giọng nói ra.

Lữ Tiểu Vũ khinh bỉ nhìn ông một cái, lớn tiếng nói: "Là một trăm triệu!."

"Cái gì mà một trăm triệu vậy."

Mẹ Lữ bưng canh gà từ trong phòng bếp đi ra.

"Một trăm triệu, con nói đùa sao, công ty của con, giá trị một trăm triệu?"

Lữ Bảo Hoa quá kinh hãi, mặc dù ông không quá quan trọng tiền bạc, nhưng cũng biết một trăm triệu đại biểu cái gì, đó là một con số lớn đến kinh người a.

"Con cũng không có nói giỡn đâu, một trăm triệu là con số dự đoán, giá trị thực chất còn lớn hơn như vậy nhiều. Hiện tại công ty mà bán ra một nửa cổ phần, khẳng định sẽ có rất nhiều nhà đầu tư nhảy vào tranh đoạt."

"Ba biết một trăm triệu có mấy số không không?"

"Một triệu, ba tí làm con buồn cười đến chết mất, công ty chúng con, mỗi tháng phát tiền lương cho nhân viên, cũng phải hơn một triệu rồi."

...

Lữ Bảo Hoa không thể tưởng tượng nổi.

Hắn còn cho rằng, cái công ty mở ở trường học này, chính là do Lục Dương cùng con mình mở ra vui đùa, còn đoán mò rằng con gái mình vừa ý người ta, nên mới tới công ty hỗ trợ, tuy ông không nói ra, nhưng trong lòng có chút tức giận, nên hôm nay nhìn thấy Lục Dương, trong lòng của ông mới có chút bất mãn.

Nhưng ông không nghĩ tới.

Con gái nói giá trị công ty của cậu sinh viên kia tới một trăm triệu, hơn nữa đó còn là con số thấp nhất.

Đối với tính cách của con gái mình, Lữ Bảo Hoa vẫn hiểu rất rõ, Tiểu Vũ là người thông mình, chưa bao giờ ăn nói khoác lác, nàng nói như vậy, khẳng định có cơ sở.

Nói như vậy.

Lớp trưởng mà hôm nay ông chọn, là triệu phú...

Nhìn đưa con gái mình.

Lại nghĩ tới Lục Dương một chút.

Lữ Bảo Hoa khẽ nhíu mày lại.

Nam nhân có nhiều tiền, cũng không phải là một chuyện tốt.

Mẹ Lữ cũng nghe rõ câu chuyện này giờ, nàng đặt canh gà trước mặt Lữ Tiểu Vũ, nói ra: "Con gái, con không phải cũng có cổ phần của công ty sao? Hình như là 20% phải không?"

"Nào có."

Lữ Tiểu Vũ nhăn mũi, uống một ngụm canh vào bụng, cảm giác đây không phải là canh gà mà giống thuốc Bắc hơn, sau khi uống xong, nàng nói ra: "Thời điểm công ty bắt đầu thành lập, con đầu tư hai mươi vạn, chiếm hai mươi 20% cổ phần của công ty, nhưng về sau công ty phát triển lên, Lục Dương lại ném vào sáu triệu, nên cổ phần của con bị pha loãng còn 6% rồi."

"Không nghĩ tới cái người tên Lục Dương kia lại có tiền như vậy, cũng không biết trong nhà hắn làm gì, sáu triệu mà cũng có thể cầm ra. Mà còn có 6% cũng không phải là ít, nếu lấy giá trị công ty là một trăm triệu, thì 6% không phải là sáu triệu à, nữ nhi nhà ta cũng là triệu phú rồi đấy, không phải còn lợi hai hơn thằng anh nó sao."

Mẹ Lữ càng phân tích càng khiếp sợ.

Lữ Tiểu Vũ sửng sốt.

"Đại ca từ lúc nào mà có thể so với con sao vậy?"

Lữ Bảo Hoa không quen nhìn bộ dạng đắc ý của con gái, nói ra: "Anh trai của ngươi làm kỹ sư, vì quốc gia mà làm ra cống hiến, con tuy là triệu phú, nhưng cũng chỉ là triệu phú trên giấy tờ."

"Ai nói là trên giấy tờ, con nếu tìm người bán đi cổ phần của công ty, chỉ cần vừa đánh tiếng đã có đầy người mua rồi, hơn nữa cái giá không chỉ là sáu triệu, ba tin không."

"Tin tin tin, mẹ tin là được, con đừng nghe cái lão già họm hẹm này nói, khoan bán cổ phần đã, giữ lại giữ lại, nếu con có nhiều tiền như vậy, cha mẹ không cần phải tiết kiệm làm đồ cưới cho con rồi."

Sắc mặt Lữ Tiểu Vũ ửng đỏ, nói ra: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con lúc nào cần đồ cưới? Hơn nữa, con cũng không muốn kết hôn mà."