Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 356: Cả Đời Độc Thân (2)




Khu 12 tầng 8.

Ra khỏi thang máy, Lục Dương chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng.

Sau đó gõ cửa.

"Lục Dương?"

Trong phòng truyền đến giọng nói của Liễu Thanh Thanh.

"Là anh."

Két, cửa mở ra, sau đó mới lộ ra khuôn mặt như bông hoa của Liễu Thanh Thanh.

"Tính cảnh giác rất cao a, có điều em làm thế cũng không tệ, nghe tiếng gõ cửa, không thể tùy tiện mở ra."

Lục Dương đổi một chiếc dép lê, sau đó trêu ghẹo nói.

Liễu Thanh Thanh nói:"Tuy tiểu khu này tương đối an toàn, tuy nhiên vẫn nên cẩn thận một phen, dù sao xã hội hiện tại loại người nào cũng có."

"Tối nay ăn gì?"

Lục Dương thay xong dép lê, ngồi ở trên ghế salon, Liễu Thanh Thanh đã mặc đồ ngủ, nàng cũng đi qua, rúc vào ngực của Lục Dương.

"Ăn mì."

"Sao lại ăn mì nữa rồi, mỗi ngày em đều không nấu cơm à, với lại Tây Môn nhiều quán ăn như vậy, em đi mua về ăn cũng được mà, không cần phải tiếp kiệm, với lại gọi nhà hàng ship tới cũng được, chỉ cần không vào giờ cao điểm, mấy nhà hàng đó luôn sẵn sàng mang tới chung cư, hoặc nhờ họ đưa tới cửa hàng bán hoa ."

Lục Dương có chút đau lòng.

"Em ít khi ăn lắm."

Liễu Thanh Thanh rúc trong ngực Lục Dương, nói: "Em mỗi ngày chỉ ăn một bữa chính, còn mấy bữa phụ thì đơn giản một chút, bình thường em cũng tự nấu ăn, không tin ăn mở tủ lạnh ra mà xem, còn rất nhiều rau củ cùng trứng gà trong đó."

Lục Dương không nói gì nữa.

Nhẹ nhàng ôm Liễu Thanh Thanh vào ngực.

"Anh có muốn đi tắm không?"

Liễu Thanh Thanh nhìn vào phương hướng phòng vệ sinh.

Hiện tại thời tiết rất nóng, trên cơ bản mỗi ngày đều phải tắm rửa.

"Tắm chung à?"

Lục Dương nhìn nàng.

"Em tắm rồi."

"Thế giúp anh chà lưng."

"...Được."

Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một chút cũng không từ chối.

Tắm rửa xong, Lục Dương thay một bộ đồ ngủ lên giường, Liễu Thanh Thanh váy ngủ có chút lộn xộn, còn bị làm ướt một mảng nhỏ, Lục Dương tắt đèn, nói ra: "Ngủ đi."

Nằm ở trên chiếc giường êm, lại ôm mỹ nhân trong tay, Lục Dương cảm giác, nhân sinh của mình đã không tệ rồi, còn theo đuổi điều gì nữa?

"Lục Dương, em nói chuyện với anh một chút được không?"

Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng nói.

"Chuyện gì?"

"Em muốn gửi ít tiền về cho gia đình."

Giọng nói của nàng rất nhỏ, giống như nói mấy lời này đã lấy đi hết dũng khí của nàng.

Lục Dương không nghĩ tới vấn đề này, ở trên mông Liễu Thanh Thanh vỗ vỗ vài cái, nói ra: "Anh còn tưởng chuyện gì khó, em muốn gửi bao nhiêu, để anh đưa cho em..."

"Không, không phải.."

Liễu Thanh Thanh lắc đầu: "Em không muốn anh cho em tiền, dù sao cửa hàng bán hoa cũng đã kiếm được một ít, em tính gửi một tí về cho gia đình, hiện trong nhà còn đang nợ tiền ngân hàng, cùng vị thúc thúc kia cho cha em mượn tiền nữa, em nghĩ nên gửi về một ít, ít nhất là khiến bọn họ biết gia đình mình không có quỵt nợ."

"Có lòng tốt như vậy là được."

Lục Dương vuốt tấm lưng bóng loáng của Liễu Thanh Thanh.

"Cửa hàng bán hoa kiếm được bao nhiêu tiền đều là của em, nên không cần phải hỏi ý kiến của anh, chính em tự xem mà làm là được, nếu gia đình em cần tiền gấp, cứ mở miệng nói cho anh biết."

Liễu Thanh Thanh nghe xong, hôn lên má Lục Dương một cái."

"Anh thật là tốt."

"Lại là người tốt...ài..."

Lục Dương thở dài, có chút quái dị.

"Thanh Thanh."

Lục Dương đột nhiên nói ra.

Trong mắt Liễu Thanh Thanh có vài phần kinh ngạc.

Lục Dương rất ít khi xưng hô thân mật với nàng như vậy.

"Đợi đến kỳ nghỉ hè, để cửa hàng bán hoa tạm nghỉ đi, em không phải nói thích đi Vân Nam Đại Lý chơi sao? Đến lúc đó anh dẫn em đi."

"Thật không?"

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh hiện lên nét mừng rỡ.

"Có lúc nào anh gạt em không?"

Lục Dương trở mình đè nàng xuống dưới.

"Dám không tin lão công này, phải bị đánh."

...

Ký túc xá nữ sinh khoa Kinh Doanh.

Nữ sinh cho Lục Dương mượn vở theo bạn học cùng nhau trở về phòng.

"Hạ Vi, môn tự chọn học lâu như vậy sao, đến giờ mới được nghỉ à."

Trong phòng ngủ, một nữ sinh đang đắp mặt nạ trước gương hỏi.

"Không phải."

Hạ Vi đem balo để lên bàn.

"Ta vừa đi tới nhà hàng Tây ăn bữa khuya."

"Hâm mộ ngươi quá đi mất, vừa có túi sách mới lại còn có tiền..."

Một bữa nhà hàng Tây cũng phải gần trăm tệ một người, sinh viên đến đó ăn vẫn là số ít trong trường.

Hạ Vi cười cười.

Đem đồ dùng trong balo hôm nay lấy ra, tính cất vào giá sách, thời điểm nàng lấy cuốn vở cho Lục Dương mượn ra, không biết có bị ma sui quỷ khiến hay không, nàng mở ra nhìn..

Cũng một phần tò mò Lục Dương ở trong lớp có viết bài không.

Khi mở ra tờ đầu tiên, ánh mắt của nàng hiện lên vài phân kinh ngạc.

Đây là...

Do nam sinh kia viết sao?

Trong lòng Hạ Vi yên lặng đọc mấy lần, một nửa phía sau do Lục Dương viết tuyệt đối không chệch với đoạn đâu do nàng viết, ghép hai bài lại một ra một bài thơ hoàn chỉnh, Hạ Vi nhớ lại cái tên nam sinh kia, nhìn qua tưởng là du côn, nguyên lai cũng biết làm thơ a...

Trong nháy mắt, địa vị của Lục Dương trong lòng Hạ Vi tăng lên rất nhiều.

"Hạ Vi, ngươi ngẩng người gì vậy? Ồ, bài thơ viết xong rồi sao?"

Nữ sinh đắp mặt nạ xong thấy Ha Vị đứng ngẩn ngường, nàng chạy tới xem sao.

Nhìn bài thơ nguyên vẹn trong cuốn vở.

Nàng ta cũng biết bài thơ này lúc ban ngày đi học, Hạ Vi cũng chỉ mới viết được một nửa, không nghĩ tới, học xong tiết tối nay, Hạ Vi đã hoàn thành rồi.

"Không phải, không phải ta viết đâu, người khác viết đấy, hôm nay trên lớp tự chọn, có một đồng học quên vở với bút, ta cho hắn mượn, không nghĩ tới hắn đọc được nửa bài thơ này, sau đó bổ khuyết cho đằng sau luôn."

"A, đây cũng quá lãng mạn đó nha."

Nữ sinh đang tẩy trang có chút khó tin nói.

"Ta lúc trước đọc tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính với nam chính cũng quen nhau bằng cách này."

"Đừng nói lung tung nữa."

Nữ sinh kia vẫn không buông tha, hỏi: "Ta chẳng qua cảm thấy trùng hợp thôi, nam sinh biết làm thở ở trong trường không nhiều lắm, như thế nào lại đi học một buổi tối liền gặp được, còn không phải là duyên phận sao, nam sinh kia tên là gì, lớn lên đẹp trai không?"

"Hắn...hình như tên là Lục Dương."

Hạ Vi không chắc chắn nói.

Nếu không phải lúc điểm danh, lão sư nhấn mạnh cái tên này, nàng cũng không thể nhớ được tên nam sinh kia, về phận bộ dạng...

Hạ Vi nghĩ về khuôn mặt nam sinh đẹp trai mà hơi vô lại kia, khuôn mặt như vỏ trứng của nàng có chút nóng lên.