"Bạn học ,cảm ơn ngươi."
Sau khi tiết học chấm dứt.
Lục Dưng đem vở bút trả lại cho nữ sinh ngồi phía trước, thuận tiện đánh giá nàng vài phần, nữ sinh này lớn lên xinh đẹp, mang một chiếc kính tròn khung đen, nhìn qua có vài phần khí tức văn nghệ.
"Không cần khách sáo."
Nữ sinh cười cười.
"Về sau còn nhờ lớp trưởng giúp đỡ nhiều hơn."
"Dễ nói, dễ nói."
Lục Dương cũng hiểu rõ quyền lợi của lớp trưởng, điểm danh thu bài tập đều năm trong quyền lợi của hắn.
Lữ Lâm đứng bên cạnh có chút hâm mộ nhìn Lục Dương cũng mỹ nữ nói chuyện phiếm.
Đợi đến lúc nữ sinh rời đi.
Hắn mới lên tiếng: "Tiểu tử, ngươi vận khí không tệ nha, được lão sư chọn làm lớp trưởng, hơn nữa còn quen được muội tử xinh đẹp, mà cô gái kia tên gì, học khoa nào?"
"Không biết."
Lục Dương lắc đầu.
Lữ Lâm tiếc hận, hận không thể rèn Lục Dương một phen, nói ra: "Ngươi ngốc thiệt hay là ngốc giả vậy, cơ hội tốt như vậy mà không bắt lấy, ta khẳng định ngươi sẽ độc thân cả đời."
"Gì cơ."
Lục Dương tưởng mình đang nghe nhầm.
Có người nói mình sẽ độc thân cả đời...
Đây quả thật là trò đùa hài hước nhất từ trước đến giờ.
Lữ Lâm căn bẳn không biết sự thật, Lục Dương bây giờ còn đang đau đầu vì quá đào hoa đây này.
Lữ Lâm tưởng Lục Dương không nghe rõ lời của mình, hắn tăng thêm vài phần âm lượng: "Ta nói, ngươi cứ như vậy, khẳng định sẽ độc thân cả đời."
"Xin lỗi."
Lục Dương liếc nhìn hắn.
"Ta có bạn gái rồi."
Trong lòng còn thêm một câu, ta không chỉ có một người bạn gái.
"Cái gì? Ngươi có bạn gái, không phải gạt ta chứ."
"Ai nói điêu làm chó."
Nhìn Lục Dương bộ dạng không giống chém gió, Lữ Lâm đấm ngực dậm chân, hết sức không hiểu, đồng thời cũng oán trách vận mệnh bất công, vì sao hắn lại không có bạn gái.
Lục Dương đối với cậu sinh viên trước mắt này có chút vài phần thú vị.
Ra khỏi tòa nhà dạy học, hai người đều tách ra, bởi vì ký túc xá khoa Kinh Doanh cũng không cùng một chỗ với khoa Máy Tính.
Nhìn đồng hồ.
Đã mười giờ tối rồi.
Trong sân trường đã không thấy bóng người, lâu lâu mới thấy tốp năm tốp ba sinh viên đi về ký túc xá.
"Có nên về ký túc xá không nhỉ?"
Suy nghĩ một chút.
Lục Dương liền quyết định.
Hắn có bạn gái rồi, còn về ký túc xá làm gì nữa.
Giường của ký túc xá thì là giường đơn, sao lại mềm mai với thoải mái như giường Simmous(cty sx giường ngủ) được, huống chi đêm dài đằng đẵng, nằm có một mình cũng khó ngủ. Lục Dương lấy ra điện thoại, gọi cho Liễu Thanh Thanh, nói: "Anh vừa mới học xong, tí nữa qua em được không."
"Được, mà anh ăn chưa? Có muốn em chuẩn bị cho anh không?"
"Không cần đâu, khuya rồi ăn cũng không có tốt cho sức khỏe."
Cúp điện thoại.
Lục Dương hướng phía Tây Môn đi tới.
Thời điểm đi qua sân tập.
Nhìn ánh đèn điện thoại yếu ớt trên bãi cỏ, Lục Dương liền hô lớn một tiếng: "Bảo vệ tới rồi!!!"
Lập tức.
Một hồi gà bay cho chạy xảy ra, còn có thanh âm chửi rủi.
Lục Dương lúc này mới hài lòng rời đi.
Bảo vệ chung cư Hoa Đình là người quen cũ của Lục Dương.
Hắn chào hỏi một tiếng rồi tiến vào.
Lục Dương từ của Đông đi vào.
Nên muốn tới chỗ ở của Liễu Thanh Thanh, phải đi một vòng đến cửa Bắc mới được, chung cư hết sức yên tĩnh, cho dù trôi qua một năm, tỉ lệ vào ở cũng không cao lắm, ngẩng đầu nhìn lên, hai phần ba phòng ở đều không có đèn sáng, ở thành thị người ngủ sớm cũng không nhiều lắm, nên lúc này ở phòng không có đèn sáng, khẳng định vẫn chưa có ai ở.
"Ồ, Trần Thu Nguyệt về rồi sao?"
Lục Dương nhìn lên tòa nhà khu năm, tầng sáu, đèn phòng sáng lên.
Nhìn cái cửa sổ sáng đèn này, vừa đúng gian phòng của hắn với Trần Thu Nguyệt.
Thời điểm Lục Dương đang nhìn lên tầng sáu, Hứa Dung Dung cũng từ ban công nhìn thấy hắn.
Nàng tính ra ngoài ngắm cảnh đêm chung cư, không nghĩ tới vậy mà thấy được Lục Dương.
"Dung Dung, vào đánh bài nhanh lên."
Bên trong truyền đến giọng nói của Trần Thu Nguyệt.
Hứa Dung Dung quay đầu trả lời một tiếng, sau đó lại nhìn xuống dưới thì đã không thấy người đâu nữa.
Nàng bị hoa mắt sao?
Không phải, không phải, nàng vừa rồi nhìn thấy Lục Dương cơ mà.
Hứa Dung Dung đi vào trong.
Bốn nữ sinh đều đã mặc đồ ngủ.
Từ Thi cũng có ở đây, toàn bộ thành viên ký túc xá đều ở đây cả.
Thẩm Yên nhìn thoáng qua Hứa Dung Dung đang kéo cửa đi vào, nói ra: "Vẫn là ở bên ngoài tắm rửa thoải mái hơn, ở trường học tắm rửa, lúng túng mất thôi."
"Sợ gì, ngươi nào nhỏ mới lúng túng, ta không sợ."
Trần Thu Nguyệt nói chuyện luôn luôn lớn mật.
Từ Thi lặng lẽ nhìn cúi đầu nhìn xuống.
Nàng có chút tự ti.
"Từ Thi, ngươi đừng lo lắng, ngươi thuộc về loại trổ mã hơi trễ, nên đợi thêm vài năm nữa liền to ra đấy mà." Trần Thu Nguyệt vừa cười vừa nói.
Sắc mặt Từ Thi ửng hồng.
Hứa Dung Dung đi tới, nói.
"Thu Nguyệt tỷ, hình như vừa rồi ta nhìn thấy Lục Dương a."
"Thật hay giả, Lục Dương tới đây làm gì, hắn cũng không nói cho ta biết mà."
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua điện thoại, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Từ Thi nói: "Lục Dương tối nay đi học môn tự chọn rồi."
"Nếu học môn tự chọn, tính toan thời gian, có lẽ cũng tan học rồi, Lục Dương có thể tới đây cũng nên, Dung Dung, ngươi không nhìn lầm chứ?"
Trần Thu Nguyệt quay đầu hỏi.
Hứa Dung Dung suy nghĩ một chút, nói ra.
"Ta cũng không nhìn thấy rõ mặt, chỉ thấy hơi giống giống Lục Dương thôi, nhưng vừa quay đầu lại thì đã không thấy người đâu."
Thẩm Yên có chút bận tâm: "Nếu Lục Dương tới đây thì chúng ta về đi."
"Về làm gì?"
Trần Thu Nguyệt lắc đầu.
"Lần trước các ngươi không phải cũng ở lại à, còn ngại ngùng cái gì, nếu Lục Dương đến rồi, thì cứ như lần trước đi, có điều, Hứa Dung Dung, ngươi đừng có ăn mặc lộ liễu như vậy."
"Ngươi gọi thử cho Lục Dương đi, gọi một cái liền biết phải không à."
Hứa Dung Dung nói ra.
"Đợi tí đã."
Chờ thêm vài phút trôi qua.
Không nghe thấy tiếng mở cửa.
"Hẳn là nhìn nhầm rồi."
Trần Thu Nguyệt cầm lấy điện thoại, gọi cho Lục Dương.
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Lục Dương, anh ở đâu vậy? Vừa rồi Hứa Dung Dung nói thây anh ở dưới sân chung cư, có phải vậy không?"
"Gì cơ? Hứa Dung Dung gặp quỷ rồi, anh mới học xong mà, còn đang ở trường đây này."
Nghe giọng nói Lục Dương, cũng không nhận ra hắn đang nói dối.
Lục Dương còn hỏi ngược lại.
"Bọn em đang ở chung cư Hoa Đình à."
Trần Thu Nguyệt trả lời: "Đúng rồi, em gọi các nàng qua đây tắm rửa, buổi tối còn có thể chơi đùa với nhau một hồi, có thể là Hứa Dung Dung nhìn lầm rồi đi, anh học xong về sớm nghỉ ngơi nha."
"Biết rồi, các em đừng thức muộn quá."
Điện thoại chấm dứt.
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Hứa Dung Dung.
Hứa Dung Dung bộ dạng ủy khuất, nói: "Rõ ràng ta nhìn thấy mà."
Nàng cũng không có chắc chắn, bởi vì tầng sáu rất cao, còn là ban đêm, nên dưới ánh đèn mờ, nàng cũng không nhìn thấy rõ mặt.
"Được rồi, được rồi, hắn không đến mới là tốt nhất, chúng ta chơi bài, tí nữa, Dung Dung cùng Thẩm Yến ngủ phòng đằng kia, ta cùng Từ Thi ngủ tại phòng chính."
"Được."
Thẩm Yến bắt đầu chia bài
----