Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 354: Đồ Điên (2)




Vì sao đọc đến tên Lục Dương, lão sư liền ngừng lại, hơn nữa còn đi xuống dưới, tuy nhiên, sự tình cũng không như Lữ Lâm nghĩ tới.

Lữ Bảo Hoa đi vài bước, nhìn rõ bộ dạng của Lục Dương, ông liền ngùng lại: "Cậu là Lục Dương?"

Giọng nói này như đang xác nhận điều gì, lại có một chút chần chờ.

"Đúng vậy ạ."

"Khoa máy tính phải không?"

"Đúng rồi ạ."

Lữ Bảo Hoa nhẹ gật đầu, nhìn thoáng quá cái bàn rỗng tuếch của Lục Dương, nói ra:" Vị bạn học nào có dư bút giấy, cho bạn học Lục Dương mượn dùng một chút."

Nữ sinh trong lớp mang không ít balo.

Nhìn thấy khuôn mặt Lục Dương có chút soái ca, nên có một nữ sinh ngồi phía trước Lục Dương hai hàng, cầm lên một cây viết cùng quyển vở đưa tới, nói ra :"Ta có đây!."

"Cảm ơn."

Lục Dương hai tay nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.

Lữ Bảo Hoa nói tiếp: "Lục Dương, về sau em chính là lớp trưởng của môn này, về sau khi đi học, trước khi thầy đến, em giúp thầy điểm danh cùng thu bài tập lại."

"Được."

Lục Dương tuy không muốn làm lớp trưởng, nhưng cũng không dễ dàng cự tuyệt,, chỉ là hắn có chút cảm giác kỳ quái, sao lão sư này lại ưa thích mình như vậy?

Không bình thường a.

Kỳ lạ, kỳ lạ.

Hắn nhìn thoáng qua tấm bảng đen.

Lữ Bảo Hoa.

Giáo sư Lữ.

Lữ Tiểu Vũ...

Hẳn không phải...

Lục Dương mơ hồ có chút suy đoán, nếu như suy đoán của hắn là thật, thì việc làm của vị giáo sư Lữ này không kì quái rồi, đậu phộng, đây không phải là đang trả thù ta chứ.

Bởi vì con gái của ông làm ở trong công ty hắn, bị hắn bóc lột sức lao động gần chết, nên thừa dịp mình đi học, liền bắt đầu bóc lột sức lao động của mình lại, còn làm lớp trưởng nữa chứ, chức vụ này không phải giống như Lữ Tiểu Vũ ở công ty à?

Cái này gọi là gì?

Tự gây nghiệt thì không thể sống?

Sắc mặt Lục Dương cổ quái.

Lão đầu nhà ông đau lòng cho con gái mình thì hắn có thể hiểu được, nhưng sao lại làm như vậy, đây là lấy việc tư báo thù riêng rồi, nghĩ đến cảnh hai mươi buổi sắp tới phải vác mặt đi học, trong lòng Lục Dương liền có chút khó chịu.

Lữ Lâm ở bên cạnh biểu lộ khiếp sợ.

"Lục Dương, ngươi thật trâu, ngươi với giáo sư Lữ, có phải quan hệ gì hay không?"

Xem ra, hắn rất hâm mộ chức vị lớp trưởng của Lục Dương đấy.

Dù sao.

Lữ Bảo Hoa cũng nổi tiếng nghiêm túc, trước đây khi còn dạy ở đây ông đã rất nghiêm rồi, sau khi trở lại lần nữa còn ghê gớm hơn, sinh viên học bình thường không nghiêm túc đều bị ông đánh rớt, nhưng lớp trưởng thì khác, cho dù học tập không ra gì, nhưng không có công lao cũng có khổ lao, nên Lữ Bảo Hoa luôn chừa một đường đi.

Lục Dương thì ngược lại, hắn đối với chức vụ này chẳng thấy hứng thù gì, nếu mà tặng được, Lục Dương cũng tặng cho Lư Lâm liền luôn.

Không biết là vô tình hay cố ý, Lục Dương có phải là cái tên cuối danh sách hay không, nhưng sau khi điểm danh hắn xong, Lữ Bảo Hoa bắt đầu vao học.

"Nếu như đã học môn này, thì các em phải hiệu được lịch sử cận đại nằm ở trong mốc thời gian nào, có bạn học nào trả lời không."

Giọng nói của Lữ Bảo Hoa rất vang dội, vừa nói xong, ông nhìn thoáng qua Lục Dương.

Lục Dương làm như không nhìn thấy.

Lữ Lâm ở bên cạnh thì dơ tay lên.

Lữ Bảo Hoa nói ra: "Mời em."

Lữ Lâm hưng phấn đứng dậy, nói ra: "Mộc lịch sử cận đại là từ năm 1840, chiến tranh nha phiến đến năm 1949, đại khái khoản 110 năm."

"Ừ, vị bạn học này nói không sai."

Lữ Bảo Hoa hạ tay, ý bảo có thể ngồi xuống.

Ông tiếp tục nói: "Lịch sử cận đại bắt đầu từ năm 1840 đến năm 1949, từ lúc chiến tranh nha phiến bắt đầu, dân tộc Trung Hoa đã trải qua một trăm mười năm khuất nhục, ký kết vô số điều ước nhục nhã, làm mất đi lãnh thổ rộng lớn của bậc cha ông tạo ra, thời kì ấy gọi là nửa phong kiến nửa thuộc địa...."

Lữ Bảo Hoa ở trên bục giảng giảng bài.

Lục Dương thì mở cuốn vợ của nữ sinh kia cho hắn, ở đó có bài thơ.

"Đắm mình mùa đông trong bông tuyết trắng."

"Cô đơn lạnh lẽo cùng cô độc."

"Gió thổi cành lay rụng bông tuyết."

"Nụ hoa ngủ say đợi khoe sắc."

"Đợi ai tới ngắm lộ cảnh đẹp."

"Gió thổi vô tình, mưa thay lệ."

"Hoa rơi xuống đất tạm biệt nhau."

...

Đoạn sau thì không có.

Bài thơ này có tên là 'Hoa Anh Đào', hình như mới chỉ được viết một nửa, nhìn qua cũng không tệ lắm.

Lục Dương nhìn thoáng qua bóng lưng nữ sinh, không nghĩ đến nữ sinh này lại có văn thơ như vậy, hẳn cảm thấy bài này là bài gốc đấy, ít nhất là trước đây Lục Dương chưa từng nghe nói qua.

Lặng lẽ cầm lấy điện thoại lên trên mạng sreach.

Quả nhiên, không có bài thơ nào như trên.

Thời điểm này thanh niên ưu thích văn nghệ có không ít, thời Lục Dương còn học cấp ba, lúc đó hắn cũng từng viết một đoạn văn nhỏ, điều khó xử nhất chính là, hắn lại tham khảo mấy quyển sách 18+, viết ra một quyển tiểu thuyết bại hoại, bất quá mới viết được một nửa, đã bị thầy giáo thu mất, trong quyển sách đó, nhân vật chính thu tổng cộng hai mươi lão bà.

Nhớ lại lúc đó, linh hồn của Lục Dương như bay mất đi vậy, chỉ còn tồn tại cái xác không hồn không trong phòng học.

Có điều, Đổng Quảng Nho là một lão sư rất tốt, ông chỉ kêu Lục Dương lên nói vài câu, sau đó trả lại quyển tiểu thuyết cho hắn, lúc đó Lục Dương cũng cảm thấy lúng túng, nên khi về nhà bỏ vào lò đốt luôn.

Vì để cảm ơn Đổng lão sư, Lục Dương đã chăm chỉ đi học một tháng.

Lúc đó, Lục Dương chăm chỉ học tập vì để đền đáp lão sư đấy.

Sau một tháng, hắn lại bắt đầu thả lỏng mình, không viết tiểu thuyết nữa mà chốn học đi net.

Tay phải chống lên chán.

Lục Dương nhìn bài thơ đã viết một nửa thật lâu.

Mới cầm viết lên, viết tiếp phần dưới.

"Gửi hoa anh đào năm đó."

"Chàng nói, chàng thích hoa đào."

"Nên mỗi mùa hoa nở, ta đều nhớ đến chàng."

"Cong cong dưới anh trắng, lung linh dưới nàng tà."

"Nở rộ trên bầu trời, tỏa ra hương âm u."

"Nhìn cành hoa anh đào, si ngốc gửi hương thơm"

"Một đóa gửi tới nàng."

"Một đóa lưu trong lòng." ---(Thơ do Yann phổ)

Đọc lại mấy lần, Lục Dương nở nụ cười hài lòng, đã qua nhiều năm như vậy, trình độ của hắn cũng không bị mai một a.

Bài thơ này ý tứ rất đơn giản, Lục Dương cũng thuận theo nữ sinh viết tiếp, đại biểu thông qua cây hoa anh đào, gửi tương tư của mình cho người khác, biểu đạt nỗi nhớ ở trong lòng. Nói dễ hiểu ra là nữ sinh này theo đuổi người ta, nhưng người ta không thèm để ý, nên vô cùng thống khổ.

Mặc dù không biết nữ sinh kia có thích hay không, nhưng Lục Dương thích là được.

Nhìn thoáng qua bục giảng.

Lữ Bảo Hoa vẫn nói giảng bài thao thao bất tuyệt, hình như không có chú ý tới đây.

Đem quyển vở dựng cao lên.

Lục Dương lấy ra điện thoại ,lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lữ Tiểu Vũ, hắn muốn xác minh chuyện này.

"Đồng chí Tiểu Vũ, papa của đồng chí tên gì?"

Vườn khởi nghiệp, tầng bảy.

Tuy rằng đã tan làm, nhưng trong công ty đèn đuốc vẫn sang trưng, Vệ Hà cùng hai team do hắn phụ trách, đều liều mạng làm việc, vừa nghĩ đến tiền lương trên bảng xếp hạng, bọn hắn lại có thêm độc lực.

Bọn hắn muốn tháng sau.

Tiền lương của mình phải hơn một vạn.

Cho dù vẽ đến chết, cũng phải kiếm được hơn vạn tháng sau.

Trong văn phòng giám đốc, Lữ Tiểu Vũ vẫn chưa rời đi, hôm nay là ngày sàn EC hoạt động đầu tiên, nàng nhất định phải chú ý từng giây từng phút vào số liệu, sau đó làm ra biểu đồ, phân tích số liệu, rồi dựa theo tình hình mà thay đổi.

Điện theo vang lên.

Lữ Tiểu Vũ chuyển dịch ánh mắt từ máy tính sang điện thoại, xoa xoa ánh mắt có chút cay, nàng cầm lấy điện thoại.

Là một tin nhắn.

Mở ra đọc.

"Đồng chí Tiểu Vũ, papa của đồng chí tên gì?"

"Đồ điên."

Lữ Tiểu Vũ lầm bầm một câu, sau đó ném điện thoại qua một bên.