Thang máy ở tầng một vào không ít người, nhưng lên đến tầng bảy thì chỉ còn lại ba người.
Ngoài trừ Lục Dương ra, còn có một nam một nữ, nữ sinh bộ dạng bình thường, đeo một balo trước ngực, nam sinh thì cầm một quyển vợ trên tay, phía trên quyển vở còn kẹp chiếc bút bi, áo sơ mi trắng đóng thùng vào chiếc quân thể thao, lô ra chiếc thắt lưng Septwolves.
Nhìn Lục Dương tay không đi học, nam sinh kia nói ra: "Ngươi cũng chọn môn nào sao?"
"Đúng vậy, lịch sử cận đại, ngươi cũng là?"
Lục Dương nhìn hắn một cái.
Không nghĩ tới lại gặp bạn học ở đây.
"Ta cũng học lịch sử cẩn đại."
Nghe Lục Dương nói môn lịch sử cận đại, nam sinh cũng nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Ngươi đi học sao không mang theo bút viết, giáo viên dạy môn này là Đích Lô, nghe nói hắn vô cùng nghiêm khắc, nếu như biết ngươi đi học không theo bút viết khi chép, chỉ sợ đuổi ngươi đi ra."
"Dữ như vậy sao?"
Lục Dương không tin lắm mà nói.
Giáo viên đại học với cấp ba không giống nhau, dù sao cũng là một môn tự chọn mà thôi, không làm căng đến mức đuổi sinh viên ra ngoài luôn chứ.
"Vậy là ngươi không biết rồi, ta chính là sinh viên khoa kinh doanh sao lại không biết được, dù sao cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, hiện tại còn sớm, ngươi quay về lấy vở đi."
Nam sinh tỏ ra rất hiểu rõ.
"Được rồi, quay về cũng trễ rồi, nếu đuổi ra ngoài thì ta cũng đành chấp nhận."
Lục Dương tỏ ra không sao.
Môn học này nhiều người như vậy, điểm danh hay không còn chưa biết, nào có giáo viên nào lại đi làm nghiêm túc như thế chứ, hơn nữa, ở ký túc xá của hắn cũng không có bút viết, muốn mua chỉ có đi ra siêu thị.
Nhìn Lục Dương điếc không sợ súng.
Nam sinh lắc đầu cũng không nói gì thêm.
Từ thang máy đi ra, phòng học thứ hai chính là phòng 702, trước khi vào cửa, nam sinh kia còn nói Lục Dương đóng thùng lại, điều này làm Lục Dương theo sau có chút câm lặng.
Gia hỏa này quả thật la nhiệt tình...
Tuy nhiên điều này cũng không kỳ quái.
Dù sao cũng ơ độ tuổi này, cũng chỉ chưa đến hai mươi, vẫn có một chút bóng dáng của nam sinh cấp ba.
Trong phòng học đã có không ít sinh viên dang ngồi, đếm đếm, Lục Dương nhìn nhân số trên tấm bảng, ba mươi tám người học môn này, bây giờ đã có hai mươi người tới rồi.
Lục Dương nhìn xung quanh một lần.
Mỗi sinh viên trên bàn đều có bút viết, còn có nữ sinh mang theo một cái túi lớn, không biết bên trong chứa gì, Lục Dương tìm một chỗ khuất người ngồi xuống.
Cầm lấy điện thoại ra nhìn.
Đã bảy giờ bốn mươi rồi.
Còn hai mươi phút nữa mới vào tiết.
Môn học này đến chín giờ năm mươi mới kết thúc, coi như là môn hai tiết, mỗi tuần học hai lần, tổng cộng học mười tuần là xong, xong rồi đợi thi là được.
Sau khi thông qua cuộc thi của giáo viên, có thể đạt được học phần tương ứng, bất quá mấy môn tự chọn này chỉ là môn giúp sinh viên có thêm học phần, nên kì thi cũng không có, giáo viên chỉ cần đưa ra bài tập, sinh viên hoàn thành là có thể qua môn.
"Bạn học, ngươi tên gì vậy, khoa gì?"
Một sinh viên ngồi xuống cùng hàng với Lục Dương, ở giữa hai người có một lối đi ngăn cách, hắn chính là nam sinh cùng đi thang máy, nhìn Lục Dương đang chơi điện thoại, hắn hỏi.
"Lục Dương, khoa máy tính."
"Ta là Lữ Lâm, khoa tài chính, điện thoại trên tay ngươi không tệ, mua bao nhiêu?"
"Khoản năm sáu nghìn, không nhớ rõ."
Lục Dương nói ra.
Lữ Lâm nhếch miệng.
Năm sáu nghìn, còn không nhớ rõ...
Hắn cảm thấy cái tên Lục Dương khoa máy tính này đang xạo lền.
"Dùng thế nào vậy, ta cũng đang có ý định đổi điện thoại mới, mua một cái như này." Lữ Lâm tiếp tục nói.
Lục Dương nói ra: "Vậy ngươi có thể đợi thêm tí nữa, 4S cũng sắp được ra mắt rồi, hiện tại mua có chút lỗ."
"A, vậy thì ta đợi thêm chút nữa vậy."
Sinh viên càng gần tới giờ học thì tới càng đông.
Chỉ có điều sinh viên hình như không thích ngồi trước lắm, Lục Dương vốn ngồi phía sau cùng, nhưng bây giờ hai bàn đằng sau lưng hắn, đã đầy người xuống, còn ở phía trước thì lưa thưa không mấy người ngồi.
"Lão sư đến rồi."
Bên tài truyền đến thanh âm, Lục Dương nghe vậy cũng chỉnh chế đô im lặng cho điện thoại, rồi cất vào túi.
Trên bục giảng.
Một lão đầu khoản sáu mươi tuổi, trên tay cầm một quyển sách dày đặt đi đến.
Lão đầu này có khuôn mặt chữ 国 (quốc), tóc đã chuyển sang trắng, nhưng mái tóc vẫn rất dày, không giống như người hói, nhìn qua hết sức nghiêm túc, chỉ cần đứng trên bục giảng, đã có một loại khí thế làm cho toàn bộ phòng học im lặng.
"Tôi mới về dạy lại đây, nên không biết cô cậu học như thế nào, vì vậy hai bàn cuối cùng chuyển lên trên ngồi đi."
Đem quyển sách để xuống bàn giáo viên, lão sử nói ra mấy câu này.
Lục Dương quay đầu nhìn lại.
Tuyệt.
Hắn không phải thuộc hai hàng cuối cùng, phía sau hắn còn có hai hàng, đều ngồi đầy người.
Mấy sinh viên ngồi bàn cuối có chút không tình nguyện, mặt nhăn nhăn nhó nhó đứng dậy đi lên phía trước, Lư Bảo Hoa chau mày, vung lên tay áo, nhìn chiếc đồng hồ, nói ra: "Trong vòng hai mươi giây cô cậu chưa ngồi xong, thì có thể rời đi, tôi sẽ trực tiếp đánh rớt tín chỉ."
Câu nói vừa nói xong.
Mấy sinh viên lề mề lằng nhằng liền vội vàng chạy lên phía trước, sợ tới trễ không có chỗ ngồi.
Môn học tự chọn mặc dù không quá quan trọng.
Nhưng dù sao cũng là môn học, nếu rớt tín chỉ thì cũng rất phiền toái, ít nhất là sẽ không có cơ hội nhận được học bổng.
Lư Lâm bên cạnh nhìn thoáng qua Lục Dương, giống như đang nói..thấy chưa, ta không có lừa ngươi chứ.
Lục Dương cũng có chút kinh ngạc.
Lão sư này, thật đặc biệt.
Không cần đợi đến hai mươi giây, chỉ dọa một câu đánh rớt, đã khiến hai hàng cuối cùng không một bóng người, phía trước hàng một hàng hai đều ngồi đầy sinh viên.
Lữ Bảo Hoa lúc này mới hài lòng gật đầu một tiếng, ông hắng giọng một cái, sau đó cầm lấy phấn viết, ở trên bảng đen viết viết.
Lịch sử cận đại Trung Quốc.
Lữ Bão Hoa!
Lục Dương nhìn chữ viết trên tấm bảng.
Nhìn mấy chữ này, hắn không thể không thừa nhận, lão sư đối với thư pháp vô cùng có trình độ, loại chữ này, cho dù làm giao viên cả đời cũng chưa chắc viết ra được.
Không ít sinh viên cũng có suy nghĩ giống Lục Dương, mấy chữ này vừa được viết xong, không ít ánh mắt sinh viên đều phát sinh biến hoa, chỉ là vùa rồi dưới khí thế của lão sư, nên không dám trao đổi với nhau.
Viết xong.
Lữ Bảo Hoa đem phấn cất lại vào hộp, nói ra: "Môn chúng ta học là Lịch Sử Cận Đại Trung Quốc, tổng cộng có hai mươi buổi, một tuần học hai buổi, vào tối thứ ba và trưa thứ sáu, mọi người phải ghi thời lại để không bị quên, tốt, chúng ta bắt đầu điểm danh luôn..."
Nói xong, Lữ Bao Hoa cầm lấy bảng điểm, bắt đầu điểm danh.
"Trương Dương."
"Có."
Một nam sinh giơ tay lên.
"Triệu Vân Lạc."
"Có."
"Phùng Nguyệt."
"Có."
...
Lữ Bao Hoa đọc tên rất nhanh, bởi vì đây là lần đầu tiên đi học, nên có rất ít sinh viên vắng mặt, buổi hôm nay, chỉ có một sinh viên vắng, Lữ Bao Hoa đọc tên hai lần thấy không ai giơ tay, liền lấy cây bút đánh dấu một cái, xong rồi tiếp tục điểm danh, Lữ Lâm cũng đã được điểm.
"Lục Dương."
Giọng nói vang lên.
"Có."
Lục Dương lên tiếng.
Sau đó hắn phát hiện ánh mắt của Lữ Bảo Hoa nhìn chằm chằm vào hắn, bởi vì Lục Dương ngồi ở phía sau, với lại ngọn đèn trong lớp cũng không sáng lắm, Lữ Bảo Hoa lau lau cặp kính lão, rồi đi xuống.
"Ài, ngươi xong đời rồi."
Lữ Lâm không nghĩ tới Lữ Bảo Hoa vậy mà đi xuống.
Hắn bắt đầu lo lắng thay cho Lục Dương, Lục Dương đi học một tờ giấy cũng không mang theo, nếu để Lữ Bảo Hoa biết được khẳng định sẽ bị phê bình một phen.
Những sinh viên khác cũng tò mò.