Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 345: Người Sáng Lập C Site (1)




Phòng 504.

Lục Dương mới bước vào cửa đã thấy Đinh Siêu cười ngây ngô.

"Siêu ca, có chuyện gì vui vậy, tìm được bạn gái rồi sao?"

Đinh Siêu vốn đang vui vẻ, nghe Lục Dương nói xong, thiếu chút nữa đã bị ghẹn, nhìn thấy Lục Dương đi vào còn cầm theo một túi bóng, hắn nói ra: "Lục ca, đừng có phá hỏng tâm trạng vui vẻ cua ta chứ."

"Vậy ngươi vui vẻ cái gì?"

Lục Dương đặt cái túi lên mặt bàn, sau đó rút ra một cái ghế dưới giường ngồi xuống.

Lưu Lỗi ở bên cạnh đang nâng tạ tay, cười nói: "Siêu ca khi bữa đánh giá năm sao cho một shop áo quần, được người ta khen thưởng tiền lại."

"Vậy à."

Lục Dương nhìn thoáng qua Đinh Siêu, đứa nhỏ này cũng dễ thỏa mãn nhỉ.

Đánh giá năm sao liền được tặng tiền.

Điều này cũng không kỳ quái.

Hiện tại ở trên mạng, trên cơ bản đều có ít cửa hàng sử dụng cách này để tăng tương tác lên, Đinh Siêu cũng chỉ vui đùa thử một lần, không nghĩ tới lại có thể nhận được tiền, điều này cũng dễ lý giải vì sao hắn lại vui như vậy.

"Ta nhờ đó mà kiếm được mười tệ đấy."

Đinh Siêu hưng phấn nói, còn đem thông báo ngân hàng chuyển tiền đưa cho Lục Dương xem.

Lục Dương cũng không có hứng thú, nói ra: "Các ngươi ăn tối chưa?"

"Chưa, đang đợi Đinh Siêu mời khách đây."

Lưu Lỗi nói ra.

Đinh Siêu tỏ ra không muốn: "Lỗi ca, mười tệ mà cũng không tha a."

Lục Dương cười cười: "Đừng làm khó Siêu ca nữa, ta có mang thịt kho tàu về đây, hai ngươi cái ngươi lấy ăn đi, vừa đủ để làm bữa tối luôn."

"Thịt bò a."

Đinh Siêu đứng dậy, đi tới mở cái túi ra, nhìn miếng thịt heo trong hộp, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Lưu Lỗi cũng bu lại, hưng phấn nói.

"Vẫn là Lục Dương hào phóng, Siêu ca, về sau ngươi học tập Lục Dương đi."

Đinh Siêu lắc đầu: "Lục Dương là đại địa chủ, ta chỉ là bần nông, không thể so sách với nhau được."

Trong ký túc xá có bát đũa, hai người cũng không khách khí, đặt hộp thịt kho tàu lên trên bàn, bắt đầu ăn, đang ăn, Lưu Lỗi như nghĩ tới điều gì, nhìn Lục Dương nói.

"Lục Dương, môn tự chọn tuần này học rồi, ngươi lên xem thời khóa biểu đi, đừng có quên đấy."

Không giống như mấy môn học chuyên ngành, các môn tự chọn đều phiền toái hơn, phải tự chọn môn học, đến lúc thi thì phải đi tìm thầy giáo để đăng ký, so với các môn chuyên ngành chính thì càng phiền toái hơn, Lưu Lỗi sợ Lục Dương bận quá, quên mất chuyện này.

"À, ta biết rồi, ngươi không nói thì ta quên mất đấy."

Lục Dương bật máy tính lên nhìn nhìn.

Môn học tự chọn của hắn sẽ bắt đầu vào tối mai.

Tại phòng học 702 thuộc khoa kinh doanh.

Lục Dương đem thời gian cùng địa điểm viết lại.

Môn học tự chọn không giống mấy môn học chuyên ngành khác, bởi vì thời gian học của sinh viên đều khác nhau, nên môn học tự chọn đều diễn ra vào buổi trưa hoặc buổi tối, bởi vì lúc này sinh viên các khóa khác đều không có tiết học.

"Lỗi ca, Siêu ca, các ngươi học lúc nào?"

Lục Dương hỏi.

Lưu Lỗi vừa ăn vừa trả lời: "Ta trưa ngày mốt."

"Ta cũng vào buổi tối ngày mốt." Đinh Siêu cũng nói.

Môn Đinh Siêu chọn là cấp cứu sơ cấp, trong lòng Lục Dương âm thầm bật cười, giả hỏa này vẫn còn ảo tưởng đi học sẽ gặp toàn muội tử xinh đẹp, chờ đến lúc hắn vào học, liền sẽ minh bạch, vì sao ước mơ cùng sự thật lại chênh lệch lớn như vậy.

Nhìn đồng hồ không còn sớm.

Lục Dương đi ra ban công gọi điện thoại.

Hắn không quên đi việc của Từ Thi.

...

Sáng ngày hôm sau.

Quán cafe của trường học.

Nói là quán cafe, kỳ thật cũng không chính xác, giống với nhà hàng 'Tây' Lục Dương hay ăn vậy, đều treo đầu dê bán thịt chó, vì sao lại nói như vậy, trên cơ bản chỗ này cũng bán cà phê đấy, nhưng ngươi mua ca phê ở đấy rất ít, sinh viên vào đây toàn gọi trà sữa, nước trai cấy, nước ép,...

Lục Dương đi vào, nhìn hoành cảnh xung quanh cũng không tệ.

Rất có khí tức cổ xưa.

Ở giữa còn đặt một chiếc đàn dương cầm cổ điện, ở cửa ra vào, còn có một hồ sen nhỏ, khai giảng lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên Lục Dương tới đây.

Bên trong khách nhân cũng không nhiều lắm.

Phần lớn đều là học trưởng học tỷ.

Còn có mấy người mang theo laptop.

Lục Dương đi đến quầy bar, nhìn bảng giá một chút, nói ra: "Hai ly nước chanh."

"Được, chờ một chút."

Nữ phục vụ nhẹ gật đầu, hai ly nước chanh tổng cộng hết bốn mươi tệ, trả tiền xong, Lục Dương tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Chỉ chốc lát.

Nước chanh liền được đưa tới.

Cùng lúc này.

Cửa quán cà phê cũng mở ra.

Một nữ sinh mặc đồng phục hội thanh niên đi tới, nữ sinh này nhìn qua khoản hai mươi tuổi, cao khoản một mét sáu lắm, trên mặt còn có mấy chấm tàn nhan, tuy rằng lớn lên bình thường, nhưng khi chất trên người nàng so với những người khác càng thêm thành thục hơn.

"Học tỷ, ở đây."

Lục Dương đứng dậy vẫy tay.

Nư sinh này chính là hội trưởng hội thanh niên tình nguyện của trường.

Cũng là học tỷ năm bốn, Hứa Tiểu Uyển.