Phỏng ngủ chính cũng có phòng vệ sinh, bên trong còn có đồ trang điểm của Trần Thu Nguyệt, hẳn là các nàng đi rửa mặt trang điểm lại, Lục Dương nhìn thoáng qua, tiếp tục gõ chữ.
Mấy trăm chữ không đến mười phút đã xong.
Viết xong rồi.
Hai nữ sinh vẫn còn chưa ra.
Lục Dương lại đọc một số bình luận của độc giả, chọn lựa mấy cái rồi đáp lại, sau đó lại vào nhóm chat nói chuyện với fan một lúc, đợi đến nửa tiếng sau, hai người mới chịu đi ra.
Thời điểm đi ra, hai người đều biến đổi rất lớn, đặt biệt là Từ Thi, quần áo của nàng cũng đã đổi bộ mới.
Từ Thi có chút xấu hổ, mặt mày nhăn nhó, Lục Dương nhịn không được nói ra:" Đây chính là công chưa trong truyện cổ tích nha."
Bản thân Trần Thu Nguyệt thì trang điểm một cái, ngược lại nàng lại trang điểm cho Từ Thi vô cùng tinh xảo, hơn nữa còn đổi cho nàng một kiến váy trắng.
Đây là bộ váy Trần Thu Nguyệt mua trên mạng, hơi nhỏ một chúc, nàng mặc không vừa, tính nói cầm lấy đi đổi bộ mới, ai ngờ về sau mải lao động với Lục Dương mà quên đi chuyện này.
Không nghĩ tới lần này lại bị nàng mang ra, hơn nữa còn mặc trên người Từ Thi.
So sánh với mấy cái áo đoàn, thì cái váy này rõ ràng đẹp hơn nhiều.
"Thế nào, Từ Thi mặc đẹp không?"
Trần Thu Nguyệt đắc ý hỏi.
Phảng phất nàng đang muốn khoe tác phẩm của mình vậy.
Từ Thi cũng nhìn trong gương, cảm giác bản thân trông thật khác lạ, nhìn qua thật đẹp, nàng tỏ ra hài lòng, chỉ vì dưới ánh mắt của Lục Dương, làm nàng có chút xấu hổ. Dù sao chiếc váy này, cũng làm lộ ra nửa bả vai cùng xương quai xanh rồi.
"Đẹp đến bốc lửa a."
Lục Dương khen ngợi không dứt miệng.
Trần Thu Nguyệt cũng vui vẻ, nàng nói ra:" Đáng tiếc, trường học chúng ta không có tiết tối, nếu không, Từ Thi xuất hiện như vậy, sẽ làm mọi người bất ngờ ngã ngửa."
Lục Dương cũng đồng ý với Trần Thu Nguyệt.
Mặc dù so sánh với lúc khai giảng, Từ Thi đã thay đổi rất lớn, đã làm cho mọi người trong lớp tiếp nhận nàng, nhưng bởi vì tính cách giản dị, lại ăn mặc bình thường, cũng không có trang điểm, nên khi so với Trần Thu Nguyệt lớp số ba, trong lòng mọi người đều đánh giá Từ Thi thấp hơn, nhưng nếu như bọn họ nhìn thấy được Từ Thi bây giờ, thì tuyệt đối sẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Từ Thi so với Trần Thu Nguyệt không hề kém, với lại các nàng không thể so sánh với nhau, bởi vì ai cũng có nét đẹp riêng.
"Thu dọn xong chưa, chúng ta đi về trường học đi."
Lục Dương đứng dậy, nói ra.
Hắn cũng muốn Từ Thi mặc bộ đồ này, đi ra ngoài một vòng.
"Đợi ta đổi đồ đã."
Từ Thi nhăn nhó nói.
"Không được!."
Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt đồng thời lên tiếng.
Nói xong, hai người không hẹn nhau mà nở nụ cười.
Đối mặt với hai người bá đạo thế này, Từ Thi chỉ còn có thể nhận nhục chịu đựng, trước khi đi, còn phải xử lý món thịt kho tàu giữa chưa.
Lục Dương đem khoai tây trong thịt kho tàu đóng gói lại một phần, đưa cho Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi, bởi vì lúc trưa các nàng chỉ chú tâm vào ăn thịt mà bỏ quên khoai tây.
Phần thịt bò còn lại, Lục Dương cũng cho Thu Nguyệt một phần, phần còn lại hắn mang về ký túc xá.
Để cho Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu có thể nếm thử.
Cũng coi như là một món quà nhỏ cho bọn họ đi.
Đi ra chung cư.
Lục Dương cảm giác được ánh mắt bốn phía đang nhìn về bọn họ.
Có nam sinh hâm mộ nhìn Lục Dương.
Còn có nữ sinh nhìn Từ Thi rồi đánh giá.
Ba người cùng nhau đi về.
Tỉ lệ người khác quay đầu lại nhìn vô cùng cao.
Thời điểm quay về trường học.
Trần Thu Nguyệt vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên đi lại, loại ánh mắt này, nàng đã gặp nhiều rồi, nên vô cùng quen thuộc, còn Từ Thi thì có chút khẩn trương, thời điểm đến cổng trường, nàng thiếu chút nữa bị ngã, may mắn Lục Dương ở bên cạnh kịp thời phản ứng, bắt được cánh tay của nàng, mới khiến cho nàng đứng vững.
"Cẩn thận một chút."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
Đi vào ký túc xa khu bảy.
Lục Dương nói Từ Thi đi lên trước, nói mình có chuyện cần nói với Trần Thu Nguyệt.
Thời điểm lên phòng, nữ sinh ở trong ký túc xá đều nhìn Từ Thi, có người xì xào bàn tán, có người hỏi váy này mua ở đâu, Từ Thi làm sao biết được, chỉ có thể nói người khác tặng cho.
"Đây không phải Từ Thi sao?"
Thời điểm đến tầng ba, Từ Thi có vẻ bước nhanh hơn, nàng muốn mau chóng trở về phòng mình, bất quá vẫn bị bạn học nhìn thấy.
"Từ Thi từ lúc nào xinh đẹp như vậy rồi."
"Không sai, phòng 305, nhất định là Từ Thi rồi, tuyệt đối không sai, ta còn tưởng mình nhìn lầm chứ."
"Đẹp qua, ta sao trước kia không phát hiện vẻ đẹp của nàng nhỉ."
"Khó trách Lục Dương lớp số hai đối với nàng lại tốt như vậy, có lẽ hắn sớm biết vẻ đẹp của Từ Thi rồi."
"Dư Phương, sao ngươi không nói gì."
...
Dưới ký túc xá.
Trần Thu Nguyệt nhìn nữ sinh đi tới đi lui, nói ra: "Có chuyện gì sao, sao lại kêu em lại, hay là muốn tập thể dục nữa sao?"
"Thôi thôi thôi."
Lục Dương nói ra: "Không cùng em nói giỡn nữa, em quen hội trưởng bên đoàn thanh niên không?"
"Lại vì Từ Thi phải không?"
Trần Thu Nguyệt tự nhiên biết rõ ý định của Lục Dương, nàng nói ra: "Lúc trước có gặp mặt qua một lần, em còn có số điện thoại của nàng, nhưng mà em cũng không có giao hảo gì với nàng."
"Không cần giao hảo, có số điện thoại là được rồi."
Lục Dương thản nhiên nói.
"Ừ, để em gửi số cho anh."
Một lát sau, Trần Thu Nguyệt gửi số điện thoại qua.
"Được."
Lục Dương xem, rồi cất điện thoại vào túi.
"Tới đây."
"Làm gì vậy?"
"Hôn tạm biệt."
Một lát sau, Trần Thu Nguyệt thở phì phò tách ra, nhưng nữ sinh đi lấy nước nóng ở dưới tầng, từng người đều mở to hai mắt mà nhìn, ở dưới ký túc xá hôn môi, ở đại học vẫn hiếm gặp đấy, hơn nữa đối phương còn xinh đẹp như vậy.
"Em phải lên rồi."
Trần Thu Nguyệt tuy không ngại những ánh mắt nhòm ngó, nhưng cũng không muốn bị người ta vây xem, nói xong nàng liền vội vàng lên lầu.
Lục Dương cười cười lắc đầu.
Bước đi khoản trăm bước, hắn cũng đã về khu tám.