Đêm qua, Lục Dương đã gọi điện cho nàng, bằng vào chiếc miệng không xương của mình, liền hẹn được tới nàng tới đây.
Hứa Tiểu Uyển đi tới, ngồi đối diện Lục Dương, nói ra: "Xấu hổ quá, trưa nay bận chuyện hội sinh viên, nên tới hơi chậm."
"Không muộn, không muộn, vẫn chưa tới thời gian hẹn mà,:
Lục Dương đem một ly nước chanh đẩy sang, nói ra: "Cũng không biết ngươi thích uống gì, ta tùy tiện kêu đấy."
"Uống gì cũng được mà."
Hứa Tiểu Uyển nhìn Lục Dương mấy lần.
Phát hiện ra nam sinh này lớn lên rất soái.
Trên người lại có mùi vị thành thục mà các nam sinh khác không có. Vừa nhìn chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh,trong lòng Hứa Tiểu Uyển đã có vài phán đoán đại khái.
Sinh viên năm nhất, trong nhà có tiền, lớn lên cũng đẹp trai.
"Học tỷ, năm nay ngươi học năm bốn rồi, đã tìm xong công việc chưa?"
Lục Dương chưa nói về vấn đề của Từ Thi.
Hứa Tiểu Uyển suy nghĩ một chút, nói ra: "Đang tìm, hiện tại sinh viên không dễ kiếm việc cho lắm, ta cũng đến mấy công ty rồi, còn chưa nhận được kết quả."
"Học tỷ biết Csite không?"
Lục Dương nhàn nhạt nói ra.
Hứa Tiểu Uyển có chút kinh ngạc, nói ra: "Đương nhiên là biết rồi, hiện tại rất nhiều sinh viên đều dùng mà, với lại ta nghe nói đó là công ty trong trường học chúng ta."
Có thể là vì Csite hiện tại càng ngày càng nổi tiếng, trang web trường học của trường, cũng đem quảng cáo của công ty Sơn Hải Văn Hóa đổi thành Csite, hơn nữa, ở trường học có rất nhiều giáo viên biết đến chuyện này, có đôi khi nói ví dụ về thành công, họ cũng kể về sự thành công của Csite, vì vậy, đại bộ phận sinh viên của trường, đều biết công ty này ở trường học bọn họ.
"Csite ngay tại vườn khởi nghiệp, sao học tỷ không qua đó thử xem."
Hứa Tiểu Uyển cười khổ một tiếng, nói ra: "Học đệ à, ngươi cũng không biết đâu, ngươi cho rằng ta không muốn tới à, có thể nói, sinh viên sắp tốt nghiệp như chúng ta đều muốn vào làm ở Csite, nhưng yêu cầu của bọn họ lại quá cao, ngoài trừ bộ phận chăm sóc khách hàng ra, những vị trí khác đều yêu cầu kinh nghiệm hoặc tốt nghiệp đại học loại một, dù sao điều này cũng là điều bình thường, Csite hiện tại hot như vậy, nên hiện tại rất nhiều người xin vào, đương nhiên bọn họ phải tuyển người giỏi rồi, hơn nữa ta còn nghe nói, đãi ngộ Csite vô cùng tốt, chỉ cần đạt đến cấp bậc C2, là lương một tháng đã hơn vạn rồi, mà C2 chỉ hơn nhân viên bình thường có một bậc thôi đấy."
Hiển nhiên, Hứa Tiểu Uyển cũng đã từng nghĩ quá Csite, hơn nữa còn nghiêm túc tìm hiểu, nếu không, nàng cũng sẽ không rõ như vậy.
Nhưng mà càng điều tra, nàng lại cảm thấy chênh lệch quá lớn, hơn bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp Đại Học Hà Đông, còn chưa thông qua vòng tuyển chọn, huống chi là bọn họ.
Lục Dương mỉm cười.
Uống một ngụm nước, lên tiếng: "Học tỷ, ta mơi ngươi tới đây, là muốn nhờ ngươi một việc, bạn gái ta trước mắt đang ở hội thanh niên, nên muốn nhờ ngươi giúp chiếu cố nàng một chút."
Nhìn Hứa Tiểu Uyển nhíu mày.
Lục Dương cười nói: "Chiếu cố mà ta nói, cũng không phải khiến ngươi đề bạt nàng, mà muốn ngươi không cho nàng làm quá nhiều việc, tính cách nàng ta khá yếu đuối, dễ dàng bị người ta ức hiếp, ta cũng không muốn nàng ấy lần nào cũng làm lao động miễn phí cả, mặt khắc, ta sẽ cho học tỷ thù lao."
"Bạn học, ta không cần thù lao của ngươi, hơn nữa hiệp hội chúng ta cũng không phải dân bóc lột sức lao động, việc chúng ta làm đều có ý nghĩa, nên yêu cầu của ngươi ta không thể giúp được, bạn gái của ngươi nếu như không muốn mệt nhọc, có thể rời đi, hiệp hội chúng ta cũng sẽ không cưỡng ép bất kỳ người nào."
Hứa Tiểu Uyển nghiêm túc nói ra.
Mặc dù lời nói của Lục Dương đã nói đúng bản chất của hội màu xanh, nhưng với tư cách hội trưởng, Hứa Tiểu Uyển phải bảo vệ tôn nghiêm mới được.
"Học tỷ không cần phải gấp, không ngại nghe xong điều kiện ta nói rồi hãy suy nghĩ."
"Không cần phải nghe."
Hứa Tiểu Uyển cảm thấy sinh viên năm nhất này chẳng có gì làm mình động tâm cả, về phần tiền ư, nàng cũng không đến mức vì tiền mà bán đứng bản thân.
"Cho ngươi vào Csite làm việc, thế nào?"
Vốn định đứng dậy rời đi, Hứa Tiểu Uyển nghe xong lời này có chút sửng sốt một chút, nàng nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Lục Dương, cười nói: "Ngươi đừng có mà nói giỡn."
"Ngươi mới là sinh viên năm nhất, dựa vào đâu có thể giúp ta vào Csite làm việc, ngươi có thể giúp ta vào Csite công tác, không phải bộ phận khách hàng là được, ta sẽ tặng luôn chức vụ hội trưởng này cho ngươi."
Lục Dương lắc đầu.
"Xem ra học tỷ cũng không biết nhiều về Csite lắm, ngươi không biết CCilicili, chính là do một sinh viên trong trường tạo ra sao?"
Lục Dương lấy ra một tờ danh thiếp vàng đặt trên bàn, bình tĩnh nói: "Người đó, đang ngồi trước mặt học tỷ đấy."
Hứa Tiểu Uyển cầm lấy danh thiếp nhìn thoáng qua.
Trên đó viết, Chủ tịch công ty Sơn Hải Văn Hóa, người sáng lập Csite, Lục Dương.
Nàng mở tròn hai mắt nhìn tấm thiếp trên tay, không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng mọi người đều biết, người sáng lập Csite là sinh viên của trường, nhưng cậu sinh viên này lại là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, chưa bao giờ lộ mặt công khai, không có ai biết hắn là ai.
Thật không nghĩ đến.
Người thần bí này đang ở trước mặt mình.
Cài này là thật sao?
Không phải hắn lại gạt mình chứ.
Trong lòng Hứa Tiểu Uyển có chút không tin tưởng.
Nếu quả thật hắn ta là người sáng lập Csite, thì để mình vào công ty làm, cũng chỉ là một câu nói thôi, nhưng mà..điều này có thật không?
"Nếu như ngươi còn chưa tin lời ta nói, không bằng cứ nộp hồ sơ trước đi, sau khi ngươi được nhận vào làm, thì thực hiện ước định của hai chúng ta."
"Ngươi chắc chắn."
Hứa Tiểu Uyển có chút tin tưởng.
Một người sinh viên năm nhất, thì không cách nào cử trọng nhược khinh như vậy được, làm cho nàng một học tỷ năm bốn, vẫn luôn bị dắt mũi đi theo.
Bản thân nàng tốt xấu gì cũng là hội trường hội màu xanh, dưới tay cũng có mấy trăm thành viên, sinh viên năm bốn bình thường không thể so với nàng được.
"Đương nhiên."
Lục Dương cười cười.
"Một vị trí mà thôi, ta cũng không coi vào đâu, huống chi, ta xem năng lực của ngươi không tệ, có thể là một viên ngọc thô chưa mài dũa cũng nên, hơn nữa..."
Lục Dương dừng một chút.
Trong đầu hiện lên bộ dạng ủy khuất của Từ Thi.
Hắn nói tiếp.
"Vì có thể làm nàng ấy vui vẻ, việc này cũng không coi vào đâu."