Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 341: Cuộc Gọi (1)




Một bộ phim điện ảnh tốn hơn một giờ mới xem xong.

Với cốt truyện nhảm nhí như vậy, bộ phim làm cho Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt đều cường không ngừng, cái gì mà Tào Tháo nhảy disco, Giá Cát đánh đàn.

"Bộ phim này cũng thật là hài hước."

Trần Thu Nguyệt cười không ngậm được miếng.

Sắc mặt Từ Thi cũng hồng nhuận, nàng rất lâu rồi mới cười nhiều như vậy, nhìn bộ phim đến bối cảnh cũng dựng ẩu tả, Trần Thu Nguyệt với Từ Thi còn là lần đâu tiên xem được."

"Coi như cũng được, một bộ phim làm nhảm nhí được như vậy, cũng có bản lãnh riêng của nó."

Lục Dương lại tìm vài video, nhìn thấy một video về mỹ nữ khiêu vũ, hắn ấn vào.

Video này rất bình thường.

Chỉ là một nhóm vũ công nhảy, toàn là nữ nhân, mặc váy ngắn, chân mang tất, thời điểm khiêu vũ, lâu lâu còn lộ ra quần lót, đây hẳn là nhóm nhạc cổ vũ.

Từ Thi cầm lấy chiếc mũ qua dưa của mình để che lại cặp mắt.

Trần Thu Nguyệt thì thoải mái nhìn xem, nàng nhìn video muốn học tập vài chiêu, những nữ nhân ở vũ đoàn này khẳng định đã tập luyện chuyên nghiệp, lại xinh đẹp vô cùng, nơ một nụ cười thôi đã làm kinh tâm động phách.

Lục Dương xem một hồi, cảm giác cũng không có gì, liền ấn một phát, đem phần mềm đóng lại, dù sao, mỹ nữ ở trong TV nhìn đẹp thế nào, cũng không thể so với mỹ nữ ngoài đời được.

Bên cạnh hắn còn có hai mỹ nữ, muốn xem thế nào còn không được sao.

"Lục Dương, lúc trước chúng ta đi Thương Hải, thầy anh có giới thiệu cho anh một cái kịch bản, anh viết xong chưa?" Trần Thu Nguyệt nghĩ tới vấn đề này.

Từ Thi cũng hiếu kỳ nhìn sang Lục Dương.

Nàng không biết chuyện này a.

Lục Dương còn có thể viết kịch bản phim ?

"Viết xong từ lâu rồi, tháng trước bên phía nhà sản xuất đã bấm máy, còn mời anh qua nhìn xem, nhưng vì không có thời gian anh đành từ chối, về sau phim bắt đầu chiếu rạp, anh mời hai người đi xem."

Lục Dương đóng laptop lại, sau đó nói.

"Nhanh như vậy sao, vậy là cuối năm có thể xem được rồi."

Trần Thu Nguyệt có chút ngạc nhiên.

Lục Dương nhớ lại, bộ phim này đáng lẽ sang năm mới được chiếu, tuy nhiên, do có sự xuất hiện của mình, nên tương lai đã thay đổi, tháng tư đã bắt đầu bấm máy, nếu như không có gì bất ngờ, thì có thể chiếu vào dịp noel, nếu mà nhanh hơn, lễ Quốc Khách cũng có thể.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra:" Cái này khó mà nói trước được, muốn phim ra rạp nhanh thì tiến độ quay phải nhanh mới được, nhưng có lẽ năm nay ra mắt cũng nên, dù sao chậm nhất cũng không quá năm sau."

"Hy vọng bộ phim này màu hoàn thành một chút, em chờ không được muốn xem phim điện ảnh anh làm biên kịch rồi."

"Hy vọng là vậy."

Lục Dương đứng dậy.

Đi tới phòng bếp.

Đã hơn một tiếng rồi, nước trong thịt bò đã còn một tí, năm cân thịt bò, Lục Dương đều dùng toàn bộ làm thịt kho tàu, nên chưa đầy một cái nồi lớn.

Nhìn chiếc nồi này, khẳng định ba người bọn họ sẽ ăn không hết.

Nhưng cũng không sao cả.

Ăn không hết thì có thể mang về ký túc xá ăn.

Dùng chiếc khăn mở ra nắp nồi, một cỗ hương thơm nhẹ nhàng bay ra, hương thơm tràn ra bốn phía, Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt gửi được cũng chạy tới.

Lục Dương liền nghe được thanh âm nuốt nước miếng.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Từ Thi.

Từ Thi bị phát hiện.

Sắc mặt nàng đỏ lên.

"Từ Thi ngại rồi kìa."

Trần Thu Nguyệt cười cười, còn nói thêm.

"Ngươi đừng nói với ta là trưa này chưa ăn cơm nhé."

Từ Thi che mặt xấu hổ, nói ra: "Ta tính họp xong đi ăn cơm a."

"Thế thì có gì mà xấu hổ, đói bụng thì đói bụng thôi, trước để Lục Dương gấp cho ngươi mấy miếng nếm thử."

Trần Thu Nguyệt đem chiếc mũ quả dưa của Từ Thi đoạt lấy, đội lên đầu mình.

Nhìn nội thịt đầy ụ, Lục Dương cũng không sợ Từ Thi ăn hết, hắn cầm lấy một cái chén nhỏ, đựng vào mấy miếng thịt lớn, nói ra: "Trần Thu Nguyệt nói đúng, ngươi nếm thử trước đi, tuy rằng còn thiếu tí nữa, nhưng gia vị cũng thấm vào rồi."

"Không cần đâu, ta chờ các ngươi ăn chung cũng được."

Từ Thi tỏ ra xấu hổ khi một mình ăn trước.

Lục Dương nói: "Vậy thì giúp ta nếm thử xem mặn hay không."

"Vậy..được rồi."

Từ Thi lúc này mới nhận lấy cái chén, Lục Dương đi tới lấy hai đôi đũa, đưa cho Từ Thi một đôi, đôi còn lại đưa cho Thu Nguyệt, nói ra: "Hai ngươi các ngươi ra ngoài ăn đi."

Đuổi hai người ra ngoài.

Lục Dương đem khoai tây gọt vỏ.

Lại để trên thớt cắt mỏng ra, dùng nước rửa một cái, sau đó vớt lên để ráo nước, bởi vì nước trong nồi thịt vẫn còn nhiều, Lục Dương cầm lấy một cái chén, múc bớt đi tí nước, đợi đến khi nước trong nồi còn một tí, hắn mới cho toàn bộ khoai tây vào, lại bỏ thêm một chút gia vị, chỉnh lửa lớn lên.

Lần này không cần phải đợi lâu.

Lục Dương nếm thử một miếng khoai tây, vừa vặn, không mặn không nhạt, còn có một vị ngọt nhè nhẹ, mùi vị coi như không tệ. Hắn lúc này mới tắt bếp, lấy ra một cái tô lớn, đem toàn bộ khoai tây với thịt trong nồi đổ ra, còn cắt mấy miếng hành lá, rắc lên phía trên để làm món ăn thêm sinh động.

"Không tệ."

Lục Dương đánh giá món ăn của mình, hắn cảm thấy rất hài lòng.

Nấu lấu như vậy, khẳng định đã thành công, Lục Dương lấy điện thoai ra chụp một tấm, bất quá nhịn lại, không đăng lên mạng QQ, chủ yếu là bạn bè hắn nhiều, còn có bạn học của Quan Nguyệt, anh chị em cố chú bác họ của Lục Dương...

Nếu đăng ảnh lên, không chỉ cần giải thích với Quan Nguyệt, mà truyền đến tai cha mẹ hắn, cũng nhất định sẽ bị hỏi, bản thân mình ở đâu nấu cơm.

Lục Dương phải thừa nhận.

Bản thân mình.

Vẫn chưa là cặn bã nam hợp cách.

Nếu không, hắn nhất định phải chuẩn bị nhiều tài khoản QQ một chút, không giống như bây giờ, chỉ sài đúng một tài khoản QQ.

Khắc chế đăng ảnh mới chụp lên mạng, Lục Dương đem tô bưng ra ngoài, sau đó nói: "Ăn cơm thôi."