Trần Thu Nguyệt vốn không chịu nổi bẩn, nghe Lục Dương nói vậy, nàng nhẹ gật đầu, kéo Từ Thi đi mua thức ăn.
Lục Dương lúc này mới đi đến chỗ bán thịt.
"Thịt bò bán thề nào?"
Lục Dương tìm một nhà hỏi.
"Ba mươi tệ một cân."
Lão bản ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Dương, sau đó nói.
Ba mươi tệ?
Cái giá này nhìn qua cũng được.
Lục Dương đưa tay ra sờ miếng thịt bò, sau đó hắn xoay người rời đi, khó trách giá cả lại rẻ như vậy, nguyên lai là tiêm nước vào miếng thịt bò.
Phân biệt thịt bò có bị tiêm nước vào không rất đơn giản.
Chỉ cần lấy tay ấn nhẹ một cái, liền biết rõ, nếu như miếng thịt không có nước, thịt rất nhanh sẽ khôi phục như ban đầu, nhưng nếu có nước bên trong, thịt sẽ khôi phục lại bề mặt ban đầu lâu hơn, hơn nữa còn có thể dựa theo độ trơn để phân biệt, nếu miếng thịt cần vào quá trơn, thì khẳng định miếng đó có vấn đề.
Kinh nghiệm này, Lục Dương học được từ mẹ mình đấy.
Lần trước cùng mẹ đi mua thịt về ăn, ở trên đường mua một miếng thịt sườn, về làm món rau xào sườn cho Lục Dương ăn, kết quả nấu xong, trong nồi có nửa nồi nước, mùi vị miếng thịt cũng rất khó ăn.
Đã có lần giáo huấn đó, từ đó về sau, Tiền Vân đi mua thịt bò đặc biệt cẩn thận, hơn nữa còn đem kinh nghiệm của đầu bếp bên căn tin nói cho Lục Dương cùng Lục Vĩ biết.
Đổi một quán khác, Lục Dương mua năm cân thịt bò, tuy giá hơi cao một chút, một cân ba mươi hai tệ, nhưng cũng chỉ chênh lệch hai tệ mà thôi, đối với hắn không coi vào đâu cả.
Trả tiền xong, Lục Dương mang theo thịt bò đi tìm Trần Thu Nguyệt cùng Tư Thi.
Hai nàng vẫn ở khu vực rau củ đi dạo một vòng, cũng mua được ít đồ ăn, trên tay Trần Thu Nguyệt cầm hai quả khoa tây lớn, Từ Thi thì mang theo hai túi cải thìa cùng rau giá.
"Còn thiếu gì nữa không?"
Nhìn thịt bò trên tay Lục Dương, Trần Thu Nguyệt hỏi.
"Đủ rồi."
Lục Dương lắc đầu.
"Trong già cũng có đủ gia vị rồi, mua nhiều hơn cũng lãng phí, với lại chúng ta cũng không thường xuyên nấu cơm."
Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Lục Dương nói đúng.
Từ chợ Tây Môn đi ra.
Ba người trở lại chung cư Hoa Đình khu 6.
Trần Thu Nguyệt cầm chìa khóa mở cửa, vào nhà, mỗi người đều đổi một đôi dép lê.
Ở trên ghế salon nghỉ ngơi một lúc.
Lục Dương nhìn Từ Thi, nói ra: "Cởi mũ xuống đi."
Vào nhà rồi, Từ Thi còn mang theo mũ quả dưa của mình, nhìn qua hết sức buồn cười.
Từ Thi cởi mũ, cầm ở trên tay, nàng vẫn có chút lo lắng, nói: "Buổi chiều nếu ta không đi, thì phía bên Tây Môn sẽ không có người."
"Không có thì không có, liên quan gì đến ngươi."
Không nghĩ đến Từ Thi còn đang suy nghĩ chuyện này, Lục Dương nhịn không được tính nói vài câu.
Trần Thu Nguyệt quay đầu, đi tới nói: 'Từ Thi, ngươi quên chuyện này đi, Lục Dương chắc chắn không cho ngươi đi đâu."
So với Từ Thi, Trần Thu Nguyệt càng hiểu thêm tính cách của Lục Dương.
"Ta đi nấu cơm."
Từ Thi vén tay áo lên.
"Được."
Đối với việc này Lục Dương không có cự tuyệt.
Từ Thi lấy nồi cơm ra, đong hai chén gạo, sau đó hỏi: "Đủ chưa?"
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, Lục Dương biết rõ, Từ Thi khẳng định rất ít khi nấu cơm rồi.
Điều này cũng không có gì lạ.
Nhà có con gái nhỏ, tính cách lại yếu đuối, tuy vậy, nàng cũng không phải lo ăn lo mặc, với lại trong nhà Từ Thi còn có bảo mẫu, nên không tới phiên nàng phải tự lăn vào bếp.
"Đủ rồi."
Kỳ thật ba người một chén gạo là đã đủ rồi, dù sao hai nữ sinh cũng đều ăn rất ít, đổi lại là Tống Giai màn ói, đoán chừng còn cần phải thêm lon gạo nữa.
Từ Thi nhẹ gật đầu.
Sau đó cẩn thận đem gạo đi vo.
Mãi cho đến nước gạo trong suốt, nàng mới dừng lại.
"Nước để bao nhiêu."
Từ Thi lại hỏi.
Lục Dương đang rửa thịt, quay đầu nhìn thoáng qua, nói ra: "Đốt đầu tiên của ngón tay út là được rồi."
"À."
Từ Nhi đổ bớt nước, sau đó lấy ngón tay út của nàng để vào, mực nước vừa vặn ở đốt đầu tiền, nàng nhìn thoáng qua Lục Dương, còn muốn nhờ Lục Dương nhìn qua một lần, nhưng nhìn thấy hắn đang nghiêm túc rửa thịt như vậy, đành không hỏi nữa, cầm lấy khăn lau, cẩn thân đem nước ở bên ngoài lau sạch, rồi để vào nồi cơm điện, ấn nút.
Cơm đã nấu xong,Từ Thi lại tới phụ giúp Trần Thu Nguyệt, hai người đem bát đũa không sử dụng thời gian dài, rửa sạch lần nữa.
Lục Dương bên này cũng đã bắt đầu hầm thịt.
Thịt kho tàu làm cũng rất đơn giản, so với sườn kho tàu khì trình tự không sai biệt lắm, sau khi trần xong, lại ướp với gia vị một lúc, rồi bỏ vào nồi, đổi nước ấm vào, sau đặt ở trên bếp ga nấu một thời gian.
Vặn nhỏ lửa, Lục Dương trở về ghế sa lon ngồi.
Từ Thi cùng Trân Thu Nguyệt rửa xong bát đũa cũng ngồi nói chuyện, Lục Dương đi tới, ngồi vào giữa hai nàng, đem các nàng chia đôi.
Trần Thu Nguyệt cười híc híc, nhích lại gần, nói ra: "Làm xong chưa?"
"Hầm rồi, mà lâu mới chín."
Nhìn Trần Thu Nguyệt cùng Lục Dương một chỗ, Từ Thi cẩn thận lệch mông ra xa, chưa kịp làm xong, nàng đã nghe Lục Dương nói: "Đem laptop tới đây, chúng ta xem phim điện ảnh."
Nàng vội vàng đứng dậy, lấy ra laptop.
Lục Dương cũng mở máy chiếu lên.
Kéo rèm lại.
Thời điểm mua đồ dùng, Lục Dương không có mua TV, chỉ mua một cái máy chiếu, chiếu lên bức tường trắng bóng, giống như lúc còn bé vậy, cùng mọi người trong thôn ngồi lại xem phim.
"Xem phim gì."
Lục Dương đem laptop kết nối với máy chiếu, sau đó mở lên QVOD.
Hiện tại muốn xem phim cũng chỉ có mấy phần mềm, như QVOD, Baofeng, QQvideo,...Lục Dương coi phim đều dùng QVOD cả.
Cũng không phải Lục Dương muốn dùng chức năng Ra-da ở trên QVOD, chẳng qua hắn cảm thấy phần mềm này dễ sử dụng, lại thoải mái, còn có thể cắt nối biên tập video, về phương diện kỹ thuật thì không cần phải bàn.
Vương lão bản làm ra phần mềm này, về các phương diện khác thì không cần đề cập tới, nhưng về phương diện làm ăn tuyệt đối là thiên tài.
Phải biết rằng, phần mền OVOD luôn bị nhà nước cấm, nhưng đến nay nó cũng có hơn năm vạn người dùng, lại có hơn 80% phim điện ảnh.
Nguyên nhân phần mền này bị nhà nước ngăn cấm, bởi vì lợi dụng phim lậu để kiêm doanh thu bất chính, lại có mấy bộ phim không được Trung Quốc kiểm duyệt.
Đây cũng là lí do vì sao.
Khi phát triển khu video ở Csite, Lục Dương đã nói với Lữ Tiểu Vũ phải kiếm được bản quyền, đối với video hiện nay, nội dung là quan trọng nhất, cũng là phiền toái nhất, hiện tại sách lậu, phim lậu tràn lan, bản quyền phim điện ảnh cùng truyền hình hết sức rẻ mạt, lúc này quả nhiên là thời điểm thích hợp để mua, chứ đợi sau này, cho dù có bay lên trời cũng chưa chắc đã mua được.
Mai sau.
Vạn nhất C site có thất bạn, Lục Dương cũng không cần phải lo ăn lo mặc, bởi vì Csite có bản quyền rất nhiều nội dung, nếu bán những thứ này thì sẽ có rất nhiều người gật đầu đồng ý.
Vì vậy, hiện tại, thu nhập mỗi tháng của công ty, đều lấy ra một phần để mua bản quyền, đặc biệt là những bộ phim Hong Kong nổi tiếng, trên cơ bản đều mua toàn bộ.
Tìm Tìm.
Trần Thu Nguyệt nói muốn xem Chuyện Tình Cây Táo Gai, Lục Dương liền bác bỏ, bộ phim này hai người xem thì được ,chứ ba người xem cùng một chỗ cũng có chút quá...
Hắn tìm toài một lúc, mở một bộ phim hài,Việt Quang Bảo Hạp
Không phải hắn đánh chữ Nguyệt sai, mà là chữ Việt.
Việt Quang Bảo Hạp, không phải là Nguyệt Quan Bảo Hạp.
Mặc dù bộ phim này hơi nhảm nhí, nhưng Lục Dương cũng xem qua mấy lần rồi, mỗi lần đều có cảm nhận khác nhau, chủ yếu là vừa xem vừa tìm lỗi ở phim, nên mang lại cảm giác thú vị cho người xem.
Còn nói về nội dung cốt truyện...
Thôi bỏ đi, vui vẻ là được rồi.