Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 342: Cuộc Gọi (2)




"Thật nhiều a."

Nhìn một tô tràn đầy thịt bò, Từ Thi có chút hưng phấn.

"Vừa này thịt ta mua hơi nhiều, nên trong nồi còn thưa lại không ít, tí nữa các ngươi về thì mang về ăn vặt đi."

Nếu hai nàng cầm vế ký túc xá, trên cơ bản sẽ chia cho mọi người cùng phòng ăn, Lục Dương cũng không quan tâm việc này.

Nhìn trong bát Từ THi đã trống rỗng, không biết là nàng ăn hay bị Trần Thu Nguyệt ăn.

"Ăn đi."

Lục Dương nhìn thoáng qua Từ Thi.

Từ Thi đợi Trần Thu Nguyệt cầm đến bát, sau đó mới cùng mọi người động đũa, thật không biết nàng học quy củ này từ đâu.

Khoai tây cùng với thịt bò là sự kết hợp hoàn hảo khi kho.

Từ Thi ăn một miếng thịt bò, lại ăn vài miếng khoai tây, mùi vị hết sức không tệ, Trần Thu Nguyệt cũng cho một miếng khoa tây vào miệng, sau đó đề nghị :" Chúng ta uống chút rượu đi."

"Được."

Lục Dương đồng ý.

Từ Thi cũng nhẹ gật đầu.

Nàng kỳ thật không muốn uống rượu, nhưng Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt đã đồng ý, nàng tự nhiên sẽ không phản đối.

Nhìn thấy tửu lượng của Từ Thi không được tốt lắm,Trần Thu Nguyệt liền đổi sang bia, sau đó đưa cho mỗi người hai lon, Lục Dương có chút cổ quái nhìn thoáng quá Trần Thu Nguyệt, nói ra: "Từ Thi uống được không đó."

"Ta uống được."

Từ Thi nhẹ gật đầu.

Hai lon bia, nhìn qua cũng không nhiều.

Trần Thu Nguyệt có chút chua, nói ra: "Cũng không phải rượu đệ, anh đau lòng cái gì."

"Thế em cũng uống ít thôi."

Lục Dương nhìn nàng một cái.

Trần Thu Nguyệt lúc này mới nở nụ cười vui vẻ.

"Cạn ly."

Ba người mở ra nắp lon, cùng một chỗ uống vào.

Tửu lượng của Từ Thi rất thấp.

Mới uống xong một lon bia, cổ của nàng đã có chút đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên như quả mận bắc, nàng còn không thèm để ý lời khuyên của Lục Dương, mở tiếp lon thứ hai.

Uống xong hai lon.

Từ Thi có chút mơ hồ.

Ánh mắt nàng chớp chớp, nhìn Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt trước mặt, có rất nhiều Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt nha.

"Từ Thi say rồi."

Lục Dương nhỏ giọng nói.

Trần Thu Nguyệt nói ra:" Tửu lượng của nàng cũng quá yếu đi."

"Em cho rằng ai cũng giống em à, ở trường học thì làm đại tỷ, mỗi ngày đều uống rượu với tiểu muội của mình, còn Từ Thi thì đoán chừng rất ít khi uống rượu a."

"Em sáng tạo cơ hội cho anh, anh còn nói em à."

Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng.

"Em thật đúng là..."

Lục Dương nhịn không được cười một tiếng.

Từ Thi say như vậy, cũng không phải do Trần Thu Nguyệt cố ý, mà đó chỉ là cử chi vô tâm của nàng mà thôi, chủ yếu do Từ Thi muốn thể hiện bản thận, rõ ràng trước đây còn chưa uống bia, mà bây giờ lại uống hai lon, còn là bia Bắc Kinh độ cũng không hề thấp nữa chứ.

"Từ Thi, ngươi có được không đó."

Lục Dương qua hỏi.

Từ Thi mở hai mắt, nói ra: "Tại sao lại có hai Lục Dương ở đây..."

"Ngươi thật sự say rồi, để ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi, ngủ một giấc xong là đỡ hơn à."

Lục Dương dìu Từ Thi đứng dậy.

Từ Thi đi đứng có chút bẩn ổn.

Nàng giống như dán vào trên thân Lục Dương, hắn cũng không còn cách nào khác, nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt, Lục Dương đem Từ Thi bế lên, đi vào phòng, rồi đem Từ Thi đặt ở trên giường.

Sau đó hắn cởi dép giùm nàng ra.

Từ Thi mang một chiếc tất trắng, rất sạch, bất quá đi ngủ mang tất chật không tốt lắm, Lục Dương lại tháo bít tất nàng ra, lộ ra bàn chân nhỏ của Từ Thi, dài cũng chỉ khoản ba mươi lăm cm, ngón chân thon ngọn, trắng trắng mềm mềm, giống như làn da của em bé vậy, phía trên móng chân cũng không sơn bất kì màu gì.

Không nhìn nhiều, Lục Dương lấy chăn ở bên cạnh đắp lên.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Từ Thi, Lục Dương nói một tiếng ngủ ngon, liền rời khỏi phòng.

Ngoài phòng.

Trần Thu Nguyệt vẫn ngồi trên ghế salon.

Trên tay nàng còn cầm một lon bia.

"Nhanh như vậy đã đi ra rồi sao?"

Trần Thu Nguyệt có chút dấm chua nói.

"Không đi ra thì làm gì? Anh coi Từ Thi như muội muội, em đừng có nghĩ xấu anh nữa được không?" Lục Dương trở lại ghế salon, ở trên chiếc đùi trắng của Trần Thu Nguyệt véo một cái.

"Tình yêu muội muội phải không?"

Trần Thu Nguyệt chế nhẹo một câu.

Sau đó nàng giơ lon bia lên, nói ra: "Chúng ta tiếp tục đi."

"Đừng tự rước lấy nhục."

Lục Dương nhắc nhở.

"Người nào ngã trước còn chưa biết đâu?" Trần Thu Nguyệt tự tin nói.

"Được, đến."

Lục Dương cũng giơ lon bia lên.

Nửa tiếng sau.

Lục Dương lại bế Trần Thu Nguyệt bất tỉnh nhân sự lên, đặt ở phòng ngủ chính, lần này hắn cũng không có khách khí, bóp bóp vài cái mới buông tay ra.

"Đừng đi mà."

Trần Thu Nguyệt lẩm bẩm nói.

Lục Dương nhìn thoáng qua, xác định Trần Thu Nguyệt đã thực sự uống say, nàng chỉ đang nói mớ mà thôi.

"Anh có đi đâu."

Lục Dương nhỏ giọng nói.

"Lục Dương, đừng bao giờ rời khỏi em được không."

"Đừng bỏ em."

Không biết trong mơ Trần Thu Nguyệt đang mơ tới điều gì, nàng giơ tay lên không chụp chộp loạn xa.

Lục Dương trầm mặc một hồi, sau đó ở trên trán nàng, nhẹ hôn một cái, nói ra: "Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em..."

Sau nụ hôn, Trần Thu Nguyệt đang nháo sự liền yên tĩnh trở lại, chỉ chốc lát đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng đã ngủ rồi... Lục Dương buông tay Trần Thu Nguyệt ra, đợi thật lâu, đợi nàng đã say giấc, hắn mới đứng dậy...

Thở dài.

Tuy rằng Trần Thu Nguyệt ưa thích diễn, nhưng vừa rồi không phải vai diễn của nàng, Lục Dương điểm ấy cũng có thể nhận thấy được, nếu đổi vị trí, Trần Thu Nguyệt áp lực rất lớn, bình thường nàng tỉnh táo đều có thể giỏi che giấu, nhưng khi có bia vào thì nàng mới nói mấy lời giấu kín trong lòng.

Trong nhà có ba người, hiện tại chỉ có Lục Dương tỉnh táo.

Đi vào phòng vệ sinh.

Dùng nước lạnh rửa mặt, Lục Dương đi ra phòng khách.

"Để em hát cho anh nghe, thừa dịp đôi ta còn trẻ..."

Chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Từ Thi.

Vừa rồi Lục Dương đưa nàng về phòng, điện thoại vẫn đặt ở đây.

Nhìn thoáng qua cái tên trên số điện thoại, Lục Dương trực tiếp bấm nghe.