Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 339: Vui Vẻ Là Được Rồi (1)




Trường học có hai sân vận động.

Một cái trước kia cùng được xây dựng với trường, cũng có mười mấy năm lịch sử rồi, bên trong có chút rách nát, hơn nữa không gian cũng không rộng rãi, từ khi nhà trường xây sân vận động mới, chỗ này liền bị buông bỏ.

Cửa chính mở ra.

Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt đi vào.

Sở dĩ hắn muốn đi qua xem, là vì khi nghe xong lời nói của Trần Thu Nguyệt, Lục Dương lo lắng Từ Thi bị người ta khi dễ, dù sao, đây cũng là lần đầu tiên nàng tham gia mấy cái hội như này, hơn nữa, lấy tính cách của nàng, mặc kệ ở đâu, đều rất dễ bị người ta bắt nạt.

Đến nơi.

Quả nhiên hắn thấy một đám người đang họp.

Trong đó còn có ít người đang đánh cầu lông, bởi vậy Trần Thu Nguyệt cùng Lục Dương đi vào, cũng không làm người khác chú ý, cũng không ít nam sinh cũng hướng về phía Trần Thu Nguyệt nhìn lại.

Nữ nhân này.

Đi đâu cũng đều hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Ở đằng kia có một nhóm người đang họp.

Lục Dương đi tới nhìn một cái liền nhận ra Từ Thi, nàng ngồi ở hàng phía sau cùng, trên đầu mang một cái mũ đỏ giống như như cô bé quàng khẳn đỏ, trên người mặc một bộ đồng phục của hội sinh viên tình nguyện.

Ở giữa thì có một nam sinh đang đọc diễn văn, nhìn qua có vẻ là học trưởng.

Ở đằng xa, Lục Dương cũng nghe được tiếng hắn nói.

"Sắp tới trường chúng ta sẽ có các công ty đến tuyển dụng, việc này rất trọng yếu cho những đàn anh đàn chị sắp tốt nghiệp, vì vậy nhiệm vụ sắp tới của chúng ta rất nặng nề, mọi người không được phàn nàn, phải tập trung trăm phần trăm công lực để làm việc..."

Học trưởng nói một tràn dài.

Lại nhấn mạnh vào tính chất quan trọng của công việc, cũng không nói một lời cổ vũ, những thành viên hội thanh niên này, từng người tỏ ra không chút hứng thú, mặc dù bọn họ tuy là năm nhất, nhưng cũng học tập gần được một năm, không giống như mấy chú gà khi mới vào trường.

Nói xong một đống lảm nhảm, học trưởng nói ra: "Bên phía nhà hàng Tây Môn, còn nhờ Đinh Nhiễm cùng Từ Thi đi chịu tránh nhiệm đi."

Lời vừa nói xong.

Đã có một nữ sinh tóc ngắn không hài lòng.

"Bộ trưởng, ta đã làm việc liên tục ba ngày rồi, cũng nên đổi người khác đi."

"Đinh Nhiễm, ngươi có ý kiến gì, đừng cho là ta không biết mấy ngày nay ngươi làm gì."

Học trưởng cảm thấy quyền uy của mình đang bị khiêu khích, hắn trừng mắt liếc nhìn.

Nữ sinh hừ lạnh một tiếng.

Không nói gì, ngược lại Từ Thi ngồi ở bên cạnh, không có ý kiến, giống như nàng chấp nhận an bài của hội trưởng vậy.

"Từ Thi mấy ngày nay đều chịu trách nhiệm bên phía nhà hàng sao?"

Lục Dương nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt.

"Không biết, chắc hẳn là vậy, bằng không nàng cũng sẽ không về muộn như vậy."

Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút nói.

Sau đó nàng nhìn Lục Dương biểu lộ sắp phát hỏa.

"Anh đừng có vội, vẫn chưa hiểu rõ tình hình cơ mà."

Trần Thu Nguyệt sợ Lục Dương tức giận xông tới, nàng vội nói.

Học trưởng thấy Từ Thi không có ý kiến, hài lòng gật đầu, sau đó lại phân công cho những người khác, mặc dù mọi người đều không tình nghiệm, nhưng vẫn chấp nhận nhiệm vụ.

Sắp xếp xong xuôi, học trưởng nói một tiếng giải tán.

Một đám người đứng dậy rời đi.

Từ Thi vừa mới đứng dậy, nữ sinh kêu Đinh Nhiễm đã đi tới, nói ra:" Từ Thi, hôm nay ta có chút việc, đành nhờ ngươi rồi."

Nói xong, nàng cũng không đợi Từ Thi trả lời, xoay người rời đi.

Từ Thi vẻ mặt buồn rầu.

Xoay người lại nhặt lên cái túi không biết người noi ném xuống, nhặt lên đi qua bỏ vào thúng rác.

Từ đầu đến cuối.

Nàng không phát hiện Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt đã tới.

Thật đúng là ngốc mà.

Nhìn thấy Từ Thi đi ra cửa, Lục Dương hô một tiếng: "Từ Thi."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Từ Thi quay đầu nhìn sang, mới phát hiện Lục Dương đang đứng đằng kia, ánh mắt nàng hiện lên vài phần vui vẻ, vội vàng đi tới.

"Lục Dương, Trần Thu Nguyệt, sao hai người lại ở đây?"

Từ Thi tỏ ra ngạc nhiên.

Trần Thu Nguyệt nói: "Lục Dương nói sang đây nhìn xem, sợ ngươi bị khi dễ, quả nhiên, ngươi bị người ta khi dễ mà."

"Không có, không có."

Từ Thi lắc đầu.

"Còn nói không có à."

Trần Thu Nguyệt ở trên mặt nàng nhéo nhéo vài cái, nói ra: "Ngươi chính là đồ ngốc a, có cái hội nào an bài công tác mà không thay phiên nhau không, nào có người như người liên tục chịu trách nhiệm ba ngày? Hơn nữa, nữ sinh cùng nhóm với kia, có lẽ chưa đi ngày nào phải không?"

"Nàng nói có chút việc bận."

Từ Thi giải thích.

"Nàng nói là ngươi tin liền à, ngươi thật là ngốc, thấy ngu chưa, tự nhiên lại tham gia vào cái hội thanh niên này."

Trần Thu Nguyệt lắc đầu.

Lục Dương nếu có ưa thích ai, Trần Thu Nguyệt chắc chắn đều có một chút ghen ghét trong lòng, nhưng đối với Từ Thi, nàng chẳng cảm thấy chút nào đố kị, nha đầu này, cũng thật ngốc....

Từ Thi nhìn Lục Dương.

Phát hiện khuôn mặt Lục Dương đen sẫm, giống như ai nợ tiền hắn vậy.

Nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi giận à?"

"Đương nhiên là giận rồi, ai bao ngươi không nghe lời ta nói."

Lục Dương nói.

"Xin lỗi."

Từ Thi vội vàng xin lỗi.

Lục Dương thở dài, nói ra: "Ta không phải nói rồi sao, cho ngươi tham gia một chút hoạt động xã giao là được, còn những thứ lãng phí sức lao động, thì ngươi cứ xin nghỉ đi, nhưng ngươi vẫn đi này."

"Được rồi, để chiều nay ta mang ngươi đi chơi."

Lục Dương sợ nói thêm tí nữa lại làm Từ Thi khóc.

Cầm lấy tay của nàng, hắn hướng phía ngoài đi đến.

Trần Thu Nguyệt cũng vội vàng theo sau, nhìn hai người nắm tay phía trước, nàng giật mình phát hiện ra, mình không có khen.

"Đi đâu a."

Từ Thi cẩn thận nói.

"Đi Tây Môn mua thức ăn, chiều làm tí thịt, ba ngày nay ngươi bận rộn như vậy rồi, cần phải bồi bổ thân thể đi."

"Vậy cái kia thì sao..."

"Không cần phải đi."

Lục Dương bá đạo nói ra.

Từ Thi cũng không có biện pháp.

Ba người đi đến Tây Môn, thời điểm đi ra bên ngoài, thấy rất nhiều người, Từ Thi tỏ ra thẹn thùng, làm Lục Dương phải buông lòng tay nàng ra, Trần Thu Nguyệt thì đi một bên, tỏ ra mình không biết gì.

Chờ Từ Thi buông tay ra, nàng liền đi qua, nắm lấy tay Lục Dương.

Cứ như vậy.

Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt nắm tay, còn Từ Thi như cô bé quàng khăn đỏ đi phía sau, ba người đi trên đường không biết giữa bọn họ có quan hệ gì, nhưng thu hút không ít ánh mắt người đi đường nhìn vào.

Chủ yếu là do trang phục Từ Thi dễ làm người khác chú ý, nàng còn mang trên đầu mũ quả dưa con, nhìn qua đáng yêu cực kỳ, còn có Trần Thu Nguyệt, lộ ra đôi chân hết sức thon thả, đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Từ Thi có chút khẩn trương, nhìn Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt đi có chút nhanh, đã kéo ra một khoảnh cách, nàng vội vàng chạy theo.

Đi vào chợ bán thức ăn.

Lục Dương mới hỏi: "Hai người muốn ăn gì?"

Trần Thu Nguyệt: "Mua chút thịt sườn đi, anh làm món sườn xốt cà chua ăn rất ngon."

"Ta cũng vậy."

Từ Thi yếu ới mà nói.

Lục Dương nói ra: "Sườn xốt cà chua ăn nhiều rồi, không ăn nữa, ta sẽ làm món khác, thịt kho tàu, hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt kho tàu, cam đoan so với đầu bếp còn ngon hơn."

"Được, vậy thì ăn thịt kho tàu đi."

Trần Thu Nguyệt đồng ý.

Từ Thi tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt của nàng, đã hiện lên vài phần mong chờ.

Lần trước Lục Dương nấu ăn, nàng đã nếm qua một lần, mùi vị rất ngon, Từ Thi tuy rằng không kén ăn, nhưng đối với đồ ăn ngon, nàng vẫn có một chút mong chờ.

"Hai ngươi đi mua khoai tây đi, ta đi mua thịt, tí nữa qua bên kia tập hợp."

Lục Dương nhìn thoáng qua bên sạp hàng bán thịt, ở đó trên mặt đất toàn là máu loãng, giống như hiện trường vụ án vậy, mà Từ Thi lại đang đi giày trắng, nên đến đó nhất định sẽ làm bẩn giày.