Quả nhiên.
Giống như phỏng đoán của ông vậy.
Cái con nha đầu này gan cũng lớn quá đi.
Ghé thăm lúc nào cũng được, vậy mà lại ghé thăm vào dịp tết, hơn nữa còn nhận tiền lì xì nữa chứ, một vạn lẻ một trăm tệ(10100), Quan Kiến Quốc cũng biết điều này đại biểu điều gì.
"Dịp tết nhưng mà ngày nào?"
Quan Kiến Quốc hỏi.
Ở huyện Thanh Sơn, từ ngay 30 đến 15 tháng giêng có thể là tính là trong dịp tết.
Quan Nguyệt nói: "Chính là đêm 30, nhà bọn họ ăn cơm tất niên, Lục Dương mời con tới, với lại nhà hắn làm đồ ăn rất ngon a..."
Quan Kiến Quốc không biết nói gì.
Còn là đêm ba mươi âm lịch...
Quan Nguyệt còn nói thêm: "Ngày đó, nhà bọn họ còn mua thật nhiều pháo hoa, đốt hơn một giờ, trông thật hoành tráng..."
"Ừ..."Quan Kiến Quốc nghĩ đến đêm ba mươi đó, bản thân cầm một dây pháo hoa xuống, tính muốn thăm gia náo nhiệt nhưng cuối cùng chả đốt được quả nào, bời vì gặp phải thổ hào đốt hơn một tiếng mới hết.
Không nghĩ tới đó là nhà Lục Dương.
Nhớ lại.
Cảm giác lúc đó cũng thật là.
Nhưng hiện tại nhớ lại.
Xem ra cũng được.
Tuy trong nhà Lục Dương không có nhiều tiền, nhưng đối với con gái mình vẫn chăm lo làm ông hết sức thỏa mãn, không chỉ cho nàng tiền lì xì, hơn nữa còn vì nàng mà mua hơn một vạn tệ tiền pháo hoa.
Tuy nhiên điều này cũng không làm ông cảm kỳ quái, con gái bảo bối của mình mà lại, ai lại không thích cho được. Chỉ là cha mẹ Lục Dương, biểu hiện càng coi trọng hơn một tí thôi.
Quan Kiến Quốc cũng nhẹ gật đầu.
Trong lòng đối với nhà thông gia đối phương, cũng nhận thức thêm một ít.
"Cái nha đầu ngốc này."
Quan Kiến Quốc nhịn không được mắng một câu, nói ra: "Chuyện lớn như vậy, con sao lại không nói cho cha với mẹ biết, để cho hai người chúng ta lo lắng một trận, đợi đến kỳ nghỉ hè, con kêu Lục Dương đến nhà chúng ta một chuyến."
"Dạ."
Quan Nguyệt mừng rỡ không thôi.
Nói như vậy.
Bố coi như chấp nhận Lục Dương rồi hả?
...
Tây Môn.
Ăn xong cơm tối, Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi đều lắc lư đi ra.
"Chúng ta tới giúp Minh Bác dọn hàng đi."
Lưu Lỗi nói.
Tính thời gian, Minh Bác có lẽ cũng sắp dọn quán ra bán rồi.
Đinh Siêu gật đầu: "Được."
Tuy lúc trước Lục Dương mời hắn tham gia làm ăn, Đinh Siêu lại từ chối, sau đó hắn mới ân hận không thôi.
Bất quá trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Nhớ lại thời điểm cấp ba, Đinh Siêu một lần đi ngoài đường không may bị một cái bumeran nện vào đầu, chấn thương nhẹ, lúc đó mẹ hắn mới dẫn hắn đi xem bói.
Thầy bói nói cả đời hắn phú quý, trước mắt hơi xui xẻo một chút, đợi qua vài năm, cơn mưa tạch hẳn, chính là tiên đồ tươi sáng.
Đinh Siêu một mực hoài nghi lúc đó mẹ mình bị lừa.
Nhưng nghĩ đến bây giờ, bản thân lên đại học, vẫn chưa tìm được một người bạn gái, cũng chỉ có thể lấy lời thầy bói giải thích.
Dọn xong quầy hàng, Đinh Siêu có chút hâm mộ nhìn Lý Minh Bác đang mời chào khách nhân, sau đó nói: "Lỗi ca, chúng ta đi cửa hàng bán hoa xem một chút đi."
"Đi cửa hàng bán hoa làm gì."
Lưu Lỗi nhíu mày.
"Xem mỹ nữ a."
Đinh Siêu hưng phân nói.
"Không đi, không có hứng."
Lưu Lỗi lắc đầu, mỹ nữ có gì tốt mà xem, còn không bằng xem Lý Minh Bác bán quần áo còn hơn.
Đinh Siêu nói ra: "Lỗi ca, ngày hôm qua Lục Dương không phải chém gió, nói lão bản tiệm hoa quen hắn sao? Hơn nữa chỉ cần báo tên hắn, là có thể được khuyến mãi 50%, chúng ta đi qua vạch trần hắn đi."
"Vạn nhất Lục Dương nói là sự thật thì sao?"
Lưu Lỗi nhịn không được hỏi.
Đinh Siêu nhìn Lưu Lỗi có chút động tâm, nói ra: "Làm sao có thể, đâu phải lời gì hắn nói đều là thật đâu, nếu quả thật như vậy, ta đem tên mình viết ngược lại, với lại Lỗi ca, không phải Hứa Hoan lớp chúng ta vừa mới bị gãy xương sao? Ngươi là ủy viên sinh hoạt, cũng nên quan tâm hắn một cái, Ngươi đi mua hoa, thuận tiện vạch trần lời nói dối của Lục Dương luôn, đợi lát nữa ta ghi âm, xem Lục Dương còn khoác lác thế nào."
"Ài, Lục Dương với ngươi cũng không cừu không oán, sao lại làm như vậy a."
Lưu Lỗi nói ra.
"Hắc hắc."
Đinh Siêu nở nụ cười bỉ ổi.
"Ta bị hắn đả kích sắp chết rồi, còn không cho phép ta đả kích hắn lại một lần à, với lại, nếu chủ tiệm hoa nói không biết Lục Dương, thì không phải là một điều thú vị a."
Dưới lời lừa dối của Đinh Siêu.
Hai người đi tới cửa Bác chung cư Hoa Đình.
Bên này không có nhiều người lắm.
So với quầy hành của Lý Minh Bác, thì nơi này giống như dưới đất vậy.
Nhìn bên ngoài siêu thị, có một tiểu cô nương đang chơi sỏi, Lưu Lỗi nhịn không được nói một câu: "Cố bé này lớn lên thật đáng yêu."
Đinh Siêu nói theo: "Đáng yêu như vậy, thật muốn ôm mẹ nàng một cái."
Sau đó hắn liền bị Lưu Lỗi khinh bỉ.
Siêu thị không có khách hàng, ngược lại bên cửa hàng bán hoa, có hai vị khách bên trong, thời điểm bọn họ đi tới, vừa đúng hai vị khách rời đi, trên tay đều cấm bó hoa.
"Bạn học, mua gì vậy?"
Nhìn thấy hai vị khách đi tới, Liễu Thanh Thanh nhiệt tình giới thiệu.
Đừng nhìn Đinh Siêu thường xuyên già mồn, nhưng đến đây rồi, hắn lắp bắp nói: "Chúng tôi muốn mua mấy đóa hoa."
"Muốn hoa gì?"
Nhìn biểu hiện của Đinh Siêu, Liễu Thanh Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều, cửa hàng bán hoa đã khai trương được mấy ngày, rất nhiều nam sinh đều đến đây mua hoa, bọn họ đều biểu hiện như vậy, dù sao sinh viên bây giờ vẫn tương đối thẹn thùng, đặc biệt là trước mặt mỹ nữ.
Lưu Lỗi nhìn hoa trong cửa tiệm, hỏi: "Ta muốn tặng hoa cho bệnh nhân, thì nên tặng hoa gì."
Liễu Thanh Thanh nhìn thoáng qua Lưu Lỗi.
Nghĩ thầm sinh viên này cũng không giống đa số sinh viên khác, nàng nói ra:" Để tặng bệnh nhân à, nếu là như vậy thì nên tặng hoa Cẩm Chướng, hoa Vân Môn, hoa Lay-Ơn, quả Kim Quất cũng được..."
"Cây hoa Cúc không được sao?"
Đinh Siêu nhìn một đóa hoa Cúc bên cạnh mình, nhìn qua cũng không tệ.
"Cây hoa Cúc không hợp với người bệnh."
Liễu Thanh Thanh nhịn không được nhắc nhở.
Lưu Lỗi nói ra: "Cây hoa Cúc chỉ dùng vào tết thanh minh thôi."
Đinh Siêu nghe hai người nói vậy, có chút lúng túng.
Trong lòng âm thầm oán trách, cái miệng của mình tự nhiên nói ra làm gì, khẳng định mình đã để lại ấn tượng xấu trong lòng mỹ nữ rồi.
Lưu Lỗi nói ra: "Vậy cho ta mười bông hoa Cẩm Chướng đi."
"Được, để ta giúp ngươi đóng gói."
Liễu Thanh Thanh chọn ra mười bông hoa Cẩm Chướng.
Rất nhanh liền bó lại.
Vì mở cửa hàng bán hoa này, nàng cũng học tập không ít tri thức chuyên nghiệp.
Lưu Lỗi hài lòng cầm lấy bó hoa, hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền."
"Hoa Cẩm Chướng một đóa hai tệ, mười đóa là hai mươi."
Lưu Lỗi nhẹ gật đầu.
Cái giá này cũng không đắt.
Dù sao hắn cũng nhiều.
Một đóa cũng chỉ có hai tệ.
Lưu Lỗi lấy ra ví tiền, Đinh Siêu đã đột ngột nói ra: "Lão bản, ngươi quen Lục Dương không?"
"Hả?"
Trên mặt Liễu Thanh Thanh hiện nét kinh ngạc.
Nhìn biểu hiện của Liễu Thanh Thanh, Đinh Siêu tưởng nàng không biết Lục Dương, cho nên mới kinh ngạc như vậy, hắn ngượng ngùng nói: "Xấu hổ qua, ta có một người bạn cùng phòng tên là Lục Dương, hắn chém gió là có quen ngươi, còn nói với ta, nếu bao tên hắn ở đây, có thể được giảm giá 50%, hiện tại ta đã xác định, hắn đang khoác lác a."
Nghe được Đinh Siêu giải thích.
Liễu Thanh Thanh cười rất vui vẻ.
Không nghĩ tới nàng lại gặp phải bạn cùng phòng của Lục Dương, hơn nữa, Lục Dương còn nhắc nàng cho bạn cùng phòng mình biết, nhìn Lưu Lỗi đưa tới tờ hai mươi tệ, nàng khoát tay áo, nói ra: "Lục Dương nói không sai, chúng ta là bạn rất thân, vì vậy, lần này không cần lấy tiền rồi."
"Ngươi thật sự quen Lục Dương?"
Lưu Lỗi mở to hai mắt mà nhìn.
"Đúng vậy a."
Liễu Thanh Thanh gật đầu.
Lưu Lỗi nói ra: "Ta đã nói rồi mà, Lục Dương có bao giờ khoác lác đâu, Siêu ca..."
"Siêu ca, Siêu ca, ngươi làm sao vậy?"
Lưu Lỗi vỗ má Đinh Siêu.
Đinh Siêu lúc này đã bị choáng
Giống như hồn của hắn đã lìa khỏi xác