Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 334: Lão Quan Đến Thăm (1)




Đồng chĩ lão Quan đã đến Lục Thành rồi.

Lục Dương trong lòng có chút lo sợ, lão Quan biết mình tới bắt con gái lão đi, nên hôm nay chạy tới đây để gây phiền toái cho mình?

"Ba của em tới Lục Thành làm gì?"

Lục Dương hỏi.

Quan Nguyệt nói: "Nghe ý của của ba là lên Lục Thanh đi họp, em cũng không biết, ba nói nửa tiếng nữa sẽ tới trường học của em."

"Nửa giờ sao, vậy em phải nhanh trở về đi." Hóa ra là đi họp, trong lòng Lục Dương cũng nhẹ nhàng thở ra.

Quan Nguyệt nhìn Lục Dương, cẩn thận hỏi: "Em trở về thì anh làm sao?"

Lục Dương tỏ ra không sao, nói: "Anh ở đây chơi một mình cũng được."

"Anh tới tìm em, sao em lại để anh lại một mình được."

Trong lòng Quan Nguyệt có chút hổ thẹn.

Lục Dương sờ lên đầu nàng, nói ra: "Đây là tình huống đặc biệt, em nhanh về đi, trở về thay một bộ đồ mới, trang điểm lại một cái, đừng để lão Quan nghĩ đến em ở trường học không biết chăm sóc bản thân, bằng không làm bác càng thêm lo lắng."

Quần áo Quan Nguyệt cũng có khá nhiều nếp nhăn, chủ yếu là do khi nãy vừa bị Lục Dương lăn lộn.

"Vậy được rồi, chờ cha em rời đi, em lại tới tìm anh."

"Được, nếu mà muộn, thì chúng ta ngủ lại đây, dù sao chúng ta cũng chưa ngủ mà, đừng để lỗ tiền khách sạn."

Lục Dương cười đùa tí tửng.

"Hừ hừ hừ."

Quan Nguyệt đỏ mặt tới tận mang tai.

Tuy nhiên, Lão Quan bên kia không thể không quan tâm, Quan Nguyệt chỉ có thể đành tạm biệt Lục Dương, sau đó rời khỏi khách sạn, Lục Dương đứng trước cửa sổ, nhìn Quan Nguyệt từ cửa chính rời đi.

Nếu một màn như vậy mà để lão Quan thấy được, khẳng định Lục Dương sẽ bị ăn đòn.

Đậu Phông.

Tốt nhất nên kiếm tiền mua một căn biệt thự đi.

Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rồi, Lục Dương gọi điện tới cửa hàng khi bữa, bảo họ mang một phần thức ăn đến khách sạn.

Hiện tại đã là bốn giờ rồi, thời điểm bọn họ đưa tới cũng phải khoản năm rưỡi, đúng lúc thời gian ăn cơm tối luôn.

Lục Dương cũng không trông chờ Quan Nguyệt trở lại, lão Quan bây giờ mới đến, buổi tối có về hay không thì không biết, nhưng bữa cơm thì nhất định sẽ cùng con gái mình ăn chung rồi.

Nửa tiếng sau.

Quan Kiến Quốc từ một chiếc taxi đi xuống.

Ông mặc một áo khoác xám, khuỷu tay mang một cái cặp công văn màu đen, vừa xuống xe, nhìn cửa học Trường Đại Học Hà Đông.

Trường học Quan Quan nhìn qua không tệ.

Quan Kiến Quốc đi vào.

Trên đường đi, ông gọi cho Quan Nguyệt một cuộc.

Mấy phút đồng hồ sau.

Quan Nguyệt đã thay một bồ đồ mới đi tới.

"Quan Quan."

Trong đám người, Quan Kiến Quốc lập tức nhìn thấy con gái mình, ai bảo nữ nhi của ông lớn lên xinh đẹp như vậy, lại kế thừa ghen của vợ ông, nên vô luận ở đâu cũng là tiêu điểm trong đám ngươi.

Đây cũng là nỗi bân tâm của Quan Kiến Quốc, con gái mình đẹp như vậy, cũng không phải một chuyện tốt, làm cha mẹ sợ nhất con gái của mình bị một tên hư hòng lừa đi.

"Cha."

Quan Nguyệt chạy tới, giòn giã kêu một tiếng.

Quan Kiến Quốc lặng lẽ đánh giá con gái mình.

So với lúc tết thì không có khác biệt gì nhiều, ông liền thoáng yên tâm, nói ra: "Thức ăn trường học không tốt sao? Như thế nào mà con chẳng thêm được chút thịt nào vậy?"

"Cha, sao cha lại nói như vậy, hiện tại đang lưu hành trào lưu giảm béo, sao ba lại bắt con thêm thịt."

Đôi mắt Quan Nguyệt lấp lánh như ngôi sao.

Quan Kiến Quốc phát hiện ánh mắt bôn phía của nam sinh nhìn tới đây, ông nói ra: "Quan Quan, ở đây, có ai theo đuổi con không?"

Sắc mặt Quan Nguyệt trở nên ửng hồng, nói ra: "Cha, cha nói gì vậy?"

"Còn không phải sợ con bị người ta lừa à."

Quan Kiến Quốc cưng chiều nhìn con gái.

"Không có, thời điểm khai giảng, Lục Dương đưa con đến đây, nên trên cơ bản người ta đều biết con có bạn trai, không theo đuổi nữa."

Quan Nguyệt nói ra.

Trước mắt lão Quan nàng cũng không có gì lo lắng, nếu đổi thành là Lâm Thanh Nhã, Quan Nguyệt tuyệt đối không dám nói những lời này.

Quan Kiến Quốc cười khổ một tiếng: "Cái tên tiểu tử thúi kia ý tưởng cũng không tệ nhỉ?"

Quan Kiến Quốc còn tưởng rằng, Lục Dương lo lắng Quan Nguyệt ở trường học bị nam sinh khác theo đuổi, nên mới đưa Quan Nguyệt đến trường học, mục đích đánh dấu chủ quyền luôn.

"Cha, cha còn chưa ăn cơm phải không, chúng ta đi ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

"Được, căn tin đại học, rất lâu rồi cha chưa ăn lại."

Quan Kiến Quốc cũng tốt nghiệp đại học.

Bất quá lúc đó đại học không giống như bây giờ, sinh viên lúc đó mới thực sự là con cưng của trời, lúc đó Quan Kiến Quốc vừa mới tốt nghiệp, đã trực tiếp được phân phối tới cơ quan làm việc, cuối cùng điều đến trong huyện, từng bước đi lên như bây giờ.

Căn tin đại học Hà Đông quả nhiên không tệ.

Sạch sẽ vô cùng.

Tố chất sinh viên cũng rất sao, sau khi ăn xong, đều đem khay thu dọn về một chỗ.

Đối với thức ăn, Quan Kiến Quốc cũng hết sức thỏa mãn, đợi nữ nhi bưng thức ăn tới, hai người đều ăn rất vui vẻ...

"Ba, uống chút rượu không?"

"Không được, không được."

Quan Kiến Quốc lắc đầu.

"Buổi tối ba còn phải ngồi tàu đi về."

Nghe được Quan Kiến Quốc tối nay sẽ về, trong mắt Quan Nguyệt có thêm vài phần lấp lánh, nếu ba nàng tối nay về, nàng cũng có thể ở bên Lục Dương rồi.

Nếu để cho lão Quan biết rõ suy nghĩ trong lòng con gái mình, đoán chừng đầu ông sẽ thực sự bốc khói, bản thân nuôi mèo nhỏ, vậy mà bây giờ lớn rồi, lại trông ngóng ông mau trở về, đúng là con mèo có mới nới cũ.

Đương nhiên.

Quan Kiến Quốc không biết suy nghĩ của con gái mình rồi.

Ông nói ra: "Hôm nay ba đến đây, chủ yếu là nhìn con một cái, còn có việc thứ hai, do mẹ con kêu ba hỏi."

"Việc gì ạ."

Quan Nguyệt ngẩng đầu, tò mò nhìn Quan Kiến Quốc.

Quan Kiến Quốc đặt đũa xuống, sắc mặt có chút nghiêm túc, nói ra: "Thời điểm mẹ con dọn phòng cho con, ở trên ngăn tủ đầu giường, có phát hiện phong bao lì xì, bên trong có một vạn lẻ một trăm tệ, đống tiền này tại sao con có?"

Nói xong.

Quan Kiến Quốc nhìn con gái mình.

Không chỉ có mình Lâm Thanh Nhã muốn biết đáp án, mà ông cũng muốn biết.

"Cái này sao?"

Quan Nguyệt có chút phàn nàn, nói: "Mẹ sao lại tự tiện lục loại ngăn tủ của con vậy, không biết đó vi phạm quyền riêng tư à."

Quan Kiến Quốc nói: "Trước đừng đề cập đến quyền riêng tư hay không, chẳng phải con nên giải thích một chút? Nếu con mà không nói, ba cũng không có cách nào khác, chỉ đành để mẹ con tự xuất trận thôi."

"Không, không."

Quan Nguyệt vội vàng lắc đầu.

Nếu để mẹ nàng hỏi, khẳng định nàng sẽ bị mắng a.

Quan Nguyệt nói ra:"Tết, Lục Dương bảo con đi nhà hắn chơi, đây là tiền cha mẹ Lục Dương cho con."

"Dịp tết con chạy sang nhà Lục Dương."

Quan Kiến Quốc vỗ ót, thở dài.