Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 333: Đau Đầu (2)




Lục Dương nói ra:" Anh sẽ nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ mua một cái biệt thự gần trường học cho em."

"Sau đó thì sao?"

Quan Nguyệt hỏi tiếp.

Nàng cũng không cho rằng Lục Dương đang nói sự thật.

Biệt thự bao nhiêu tiền chứ.

Cũng quá mắc rồi.

Tuy Lục Dương viết sách kiếm được tiền, nhưng cũng không được nhiêu, về sau hai người kết hôn mua nhà, nàng cũng phải tiết kiệm để góp thêm vào.

"Sau đó lấy em về làm chồng."

Nói xong, Lục Dương trở mình đem Quan Nguyệt áp trên giường, không chờ nàng mở miệng, hắn đã lấy miệng phủ kín đôi môi của nàng.

Đùa giỡn một phen.

Quan Nguyệt thở phì phò.

Y phục trên người nàng cũng lộn xộn không chịu nổi.

Tóc tai cũng vậy.

"Đều tại anh hết."

Quan Nguyệt phát hiện thắt lưng của mình đã bị cởi ra.

"Không sao, để anh đeo lại cho."

Lục Dương đem hai đoạn thắt lưng thắt lại, mới miễn cưỡng không làm cái quần tuột xuống.

Làm xong những thứ này, Lục Dương nằm lại trên giường.

Mặc dù chưa tiến qua bước cuối cùng, nhưng toàn thân Quan Nguyệt, đều bị hắn kiểm tra qua một lần, Lục Dương có chút khó chịu, giống như nghiện thuốc nhưng không thể hút vậy, bất quá, hắn đã rất hài lòng, gia đình Quan Nguyệt giáo dục nàng không giống người khác, nên nàng cũng có ý nghĩa riêng của mình.

Nhưng làm đến bước này, Quan Nguyệt cũng coi như đã đem toàn thân giao cho Lục Dương.

"Đang nghĩ gì vậy."

Quan Nguyệt gác lên trên tay Lục Dương, nghiêng đầu nhìn qua, nàng nháy mắt một cái.

"Đang nghĩ lúc nào thì mới ăn em."

Lục Dương nói ra.

"Hì hì, đợi sau khi chúng ta tốt nghiệp rồi kết hôn được không."

Quan Nguyệt nói .

"Kỳ thật học đại học cũng không phải không thể kết hôn được."

Lục Dương nói ra.

"Không được, không được, hiện tại sinh viên có ai kết hôn đâu, nếu như để cho đồng học biết, người ta không cười ta à." Quan Nguyệt lắc đầu như cái trống.

Lục Dương cũng chỉ thuận miệng nói ra.

Bây giờ còn có một vấn đề đang đặt trước mặt hắn.

Nếu kết hôn với Quan Nguyệt.

Thì những người khác làm sao bây giờ?

Những thứ này đối với hắn phải nhất định xử lý, không có cách nào trốn tránh được, bởi vì hắn là một người đàn ông, dám ăn dám nhận, đây cũng là nguyên nhân hắn cố ý tránh đi tình cảm Chu Đình Đình dành cho mình, hiện tại vui vẻ với nhau, nhưng về sau chỉ có đau khổ mà thôi.

Việc khó khăn nhất chính là sự tình với Quan Nguyệt bên này, Lục Dương cũng không nỡ bỏ nàng, đồng dạng đối với nữ nhân khác cũng vậy.

Tiếc nuối kiếp trước.

Đời này không thể bù đắp được, thì trọng sinh còn có ý nghĩa gì chứ.

"Mẹ Kiếp, Ta xứng đáng làm nam nhân cặn bã mà."

Lục Dương có chút đau đầu.

"Tại sao anh không nói gì?"

Quan Nguyệt ở bên cạnh, truyền đến mùi hương thân thể.

Lục Dương nhìn qua, nghé sát bả vai của nàng, hung hăng hít một hơi, sau đó nói: "Ngủ trưa đi, tối qua anh ngủ hơi muộn."

Hôm qua sau khi nói chuyện với Quan Nguyệt xong, hắn đi rửa mặt, lúc trở về ngủ cũng là rạng sáng mười hai giờ rồi, sáng nay còn thức dậy sớm, còn chưa ngủ tới bảy giờ.

Hơn nữa đầu óc của hắn hiện tại có chút loạn, Lục Dương cảm giác mình rất muốn nghỉ ngơi một chút.

"Được, ngủ ngon."

Quan Nguyệt ở trên mặt Lục Dương hôn một cái, sau đó nhắm mắt lại, tùy ý để Lục Dương ôm nàng đi ngủ.

Giường khách sạn rất mềm.

Thân thể của Quan Nguyệt cũng mềm như vậy.

Dưới hoàn cảnh như vậy, Lục Dương rất nhanh tiến vào trong mộng đẹp.

Quan Nguyệt không có đi ngủ.

Nghe được tiếng hít thở đều đặn của Lục Dương, nàng mở mặt dậy, cận thận rời khỏi chăn, đắp lại cho Lục Dương, sau đó đi tới đầu giường, cầm lên một chiếc điện thoại.

Vốn tưởng đây là điện thoại của mình, không nghĩ tới lại là điện thoại của Lục Dương, trên điện thoại còn có mật khẩu, Quan Nguyệt có chút khẩn trương nhìn Lục Dương một chút.

Nàng có chút do dự, sau đó cẩn thận nhấn mật khẩu 1123 vào.

Phát hiện mật khẩu sai.

Quan Nguyệt có chút tức giận.

1123 là sinh nhật của nàng.

Sau đó nàng lại nhập 1220 vài, vẫn sai.

Còn có 1992, cũng sai nốt.

Quan Nguyệt không thể tin được, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Lục Dương, sau đó đặt điện thoại về chỗ cũ, cầm lên điện thoại của mình.

Đem âm lượng chỉnh đến thấp nhất, nàng mở ra trò chơi.

Quan Nguyệt liền mở ra mèo Tom.

Trò chơi này tuy rất nhàm chán.

Nhưng nàng chơi rất vui vẻ.

"Con mèo, đây là bạn trai của ta."

Quan Nguyệt hướng về con mèo ở trong màn hình điện thoại nói.

Còn mèo cũng bắt trước giọng nói Quan Nguyệt, nói ra: "Con mèo, đây là bạn trai của ta."

"Là của ta."

"Là của ta."

"Ngươi là đồ ngốc."

"Ngươi là đồ ngốc."

Giọng nói của con mèo hết sức quái dị, nó chỉ biết nhái theo giọng nói người khác, giống như một con chim vẹt vậy.

Quan Nguyệt lại hướng trên đầu con mèo gõ một cái.

Con mèo ở trong màn hình lập tức ôm đầu, bộ dạng thống khổ không thôi, còn biểu hiện cầu xin tha thứ, Quan Nguyệt thấy vậy cười rất đắc ý, sau đó lại sờ lên bụng của con mèo, con mèo lập tức từ từ ngủ đi.

...

Chơi trò chơi một hồi, Quan Nguyệt lại mở tiểu thuyết ra đọc, chủ yếu Lục Dương bên cạnh ngủ rồi, còn đưa hai tay ra vị trí của nàng, Quan Nguyệt lo lắng mình chui vào lại đánh thức hắn dậy, đành ngồi trên ghế thư giãn.

Khoảng ba giờ rưỡi chiều.

Tiếng điện thoại vang lên.

Nhìn dãy số trước mặt, Quan Nguyệt mở to hai mắt mà nhìn, giống như gặp quỷ vậy, nàng lại nhìn một chút Lục Dương bên cạnh, thấy hắn vẫn còn ngủ, nàng lặng lẽ cầm lấy di động, đi vào phòng WC, bất quá, Lục Dương vẫn nửa mê nửa ngủ tỉnh lại, nhìn về hướng phòng WC, hắn có chút mờ mịt.

Nàng làm gì vậy.

"Quan Quan, hôm nay được nghỉ sao?"

"Dạ, hôm nay là mùng một tháng năm, trường học cho nghỉ ba ngày, cha, sao lại tự nhiên gọi cho con rồi."

Quan Nguyệt nói ra.

Quan Kiến Quốc cười ha hả nói: "Ba không thể gọi cho con sao?"

"Không phải, không phải, cha trước kia đều buổi tối mới gọi, hiện tại còn sớm như vậy đã gọi, con có chút kì lạ."

"Con đang ở trường học sao? Hôm nay cha đến Lục Thành họp, mới xong, ý định qua trường con xem thử."

"A, cha tới Lục Thành rồi sao, được được, con đang ở trường học, ba qua rồi gọi cho con là được."

Quan Nguyệt tuy có chút giật mình, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại.

"Được, để ba bắt xe qua, đoán chừng nửa tiếng nữa là tới."

Cúp điện thoại.

Quan Nguyệt nhìn bản thân của mình trong gương, khuôn mặt có chút buồn rầu, sao ba mình lại chạy đến Lục Thanh rồi, hơn nữa nửa tiếng nữa còn tới.

Nàng cũng không phải tiểu hài tư a.

Quan Nguyệt chải lại tóc.

Nhìn tóc tai quần áo đã bình thường trở lại, nàng sau đó đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Dương đã tình, Quan Nguyệt có chút áy náy nói: "Lục Dương, em đánh thức anh sao?"

"Không phải, anh cũng ngủ đủ rồi, vừa rồi ai gọi cho em vậy." Lục Dương cũng nghe được tiếng điện thoại.

Quan Nguyệt thể hiện vẻ mặt đau khổ, nói ra: "BaBa của em sắp tới rồi."