Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 332: Đau Đầu (1)




Trong sân trường.

Lục Dương đạp xe đạp chở Quan Nguyệt đi dạo vòng quanh.

Loại cảm giác này vô cùng tốt đẹp.

So với KHKT, Đại Học Hà Đông có bầu không khí học tập hơn nhiều, thời điểm đi qua thư viện, Lục Dương có thể nhìn thấy rất nhiều cặp đôi nhỏ tay trong tay từ thư viện đi tới, cùng một chỗ đi vào thư viện học tập.

"Có muốn vào thư viện em nhìn xem không?"

Quan Nguyệt hỏi.

"Không."

Lục Dương lắc đầu.

Thư viện Đại Học Hà Đông, kiếp trước Lục Dương cũng đã tới, lúc ấy, hắn cùng vào với Quan Nguyệt, ngủ một giấc đến trưa mới về.

Bên trong như thế nào, hắn cũng biết đại khái.

"Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?"

Chơi đùa này giờ, cũng làm đồ ăn giữa trưa, tiêu hóa một ít.

"Đi chỗ lần trước đi."

Quan Nguyệt tỏ ra khó hiểu: "Lần trước là chỗ nào?"

"Chính là chỗ lần trước chúng ta tới khi xe anh hỏng á."

Quan Nguyệt lập tức hiểu rõ.

Nàng ôm cánh tay Lục Dương, ở trên lưng hắn nhéo nhẹ một cái, nói ra: "Anh lại muốn làm chuyện xấu rồi."

"Chuyện xấu gì, không phải lần trước anh rất thành thật sao? Em cứ yên tâm, nếu không có em đồng ý, anh tuyệt đối không làm xằng bậy."

Lục Dương thâm tình nói.

Quan Nguyệt vốn có chút do dự.

Nhưng Lục Dương lại nói tiếp:"Hôm nay là ngày nghỉ nên nhiều người, đi muộn khả năng hết phòng rồi, với lại, ăn xong cơm tối ,anh phải quay về trường rồi."

"Vậy thì đi đi."

Quan Nguyệt mới lên tiếng.

Lục Dương giống như đã thực hiện được mưu đồ của mình, hắn cười hì hì, nói ra: "Em có mang CMND không?"

"Có."

Quan Nguyệt nói ra.

Lục Dương nói: "Xem ra em cũng sớm chuẩn bị a."

"Không có, em vẫn luôn đặt ở ví tiền, tùy thân mang theo mà."

Quan Nguyệt biện bạch giải thích.

"Vậy được."

Lục Dương cũng không ở vấn đề này truy hỏi, hắn đem xe đạp ngừng trước một quầy bán hàng vặt.

"Mua gì vậy?" Quan Nguyệt ngồi ở phía sau hỏi.

"Mua cái khăn lông, đồ của khách sạn toàn là đồ dùng một lần."

Khăn lông khách sạn không phải là sản phẩm dùng một lần, có quỷ mới biết người ta có giặc đi sài lại không, trước kia Lục Dương đi công tác, trên cơ bản đều mang theo dụng cụ sinh hoạt của mình.

Về phần mấy thứ kem đánh răng thì cũng không cần phải nói, khách sạn cung cấp vật phẩm vô cùng kém, nhưng tốt xấu gì cũng là dùng một lần.

Quan Nguyệt cũng chọn một cái khăn màu xám, sau đó đi tới trả tiền.

Lục Dương nhìn phương hướng tủ lạnh, nói ra: "Làm thêm hai cây kém chứ."

"Được, anh lấy đi, em mời."

Quan Nguyệt hết sức mạnh miệng.

"Được, chúng ta mỗi người một cây."

Lục Dương mở tủ lạnh chọn hai que kem, Quan Nguyệt thì trả tiền cho lão bản.

Nhìn Quan Nguyệt vui vẻ ăn kem, tâm tình của Lục Dương không tồi, xem ra hôm nay có hi vọng nha, Quan Nguyệt vừa ăn kem, ánh mắt nàng nhìn qua Lục Dương, nói ra: "Sao không ăn kem đi, nhìn em làm gì vậy."

"Anh phát hiện em lại đẹp lên a."

Lục Dương bình tĩnh nói.

Quan Nguyệt mặc dù biết Lục Dương lại nịnh hót, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Đem xe đặt dưới ký túc xá.

Hai ngươi đi bộ tới khách sạn Hán Đình lần trước.

Tình huống không có phòng của Lục Dương dự đoán lúc trước không có xảy ra, khách sạn vẫn có rất nhiều phòng, Lục Dương không nói hai lời, lại thuê một phòng giường lớn.

Đi vào phòng.

Hắn vẫn kiểm tra như trước.

Xác nhận không có cái camera nào, Lục Dương mới yên tâm, Đậu Phộng, xem ra hắn phải mua một căn phòng nhỏ bên Đại Học Hà Đông rồi, chứ cứ một mực ở khách sạn, vạn nhất có ngày không cẩn thận, thì lên trang web xxx...

Quan Nguyệt ở trong túi sách tìm gì đấy.

Lục Dương thì cầm lấy điện thoại, đăng nhập tài khoản chứng khoán của mình nhìn nhìn, bây giờ tiền của hắn đều chuyển hết thành cổ phiếu rồi, trước mặt, còn dư lại trên người cũng hơn mười vạn mà thôi.

Tuy rằng đại học Hà Đông vị trí không tốt, lại năm ở vùng ngoại thành, giá phong cũng tương đối tiện nghi một chút, nhưng hơn mươi vạn cũng không mua được căn phòng tốt nào.

Bên phía Trần Thu Nguyệt cùng Liễu Thanh Thanh căn phòng đều gần một triệu, bên phía Quan Nguyệt, cấp bậc tự nhiên cũng không thể kém được.

Nếu không mua phòng.

Thì xây một cái biệt thự đi.

Trong lòng Lục Dương xuất hiện ý nghĩa này.

Lần trước muốn mua biệt thự, thật sự là mua không nổi, nhưng hiện tại tiền trên người hắn tuyệt đối là đủ rồi, đặc biệt là ở vùng ngoại thành, giá biệt thự cũng không đắt lắm.

Nhưng nhìn cổ phiếu dao động trong tài khoản, Lục Dương tạm thời bỏ đi ý định này.

Lúc này mới có mấy ngày.

Mà cổ phiếu Lục Dương mua đã tăng trưởng 10%, bởi vì múi giờ không giống nhau, nên giờ mở cửa giao dịch cũng khác nhau, nên khi sàn mở cửa buổi tối, Lục Dương cũng không có thời gian để nhìn.

Nhưng nhìn giá cổ phiếu ổn định tăng cao.

Mười triệu đã biến thành mười một triệu.

Không thể không nói.

So với mua nhà, cổ phiếu còn lời hơn nhiều.

Lục Dương đầu tư cổ phiếu vào năm nay, vừa vặn bắt đúng thời kỳ tăng trưởng, những cổ phiếu mà Lục Dương mua, trừ đi tiền hoa hồng theo tháng, thì trên cơ bản đều tăng trưởng 100% trở lên, mười triệu để đến mươi năm sau, không, không cần phải mười năm sau, mà chỉ cần bảy tám năm sau, đã biến thành trăm triệu.

"Lấy năng lực kiếm tiền của ta bây giờ, mua một cái biệt thự có lẽ cùng không cần đợi lâu."

Trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến.

"Đây là gì vậy?"

Trong lúc Lục Dương đang suy nghĩ vấn đề biệt thự, thì Quan Nguyệt đã cầm một cái hộp đi tới, cái này nàng vừa lấy trong túi sách ra đấy.

"Quà của anh đấy."

Quan Nguyệt nói ra.

"Sao lại tặng quà cho anh,?" Lục Dương có chút tò mò, cầm lấy cái hộp nhìn nhìn, mở ra, là một cái thắt lưng.

Một cái thắt lưng cũng không có gì.

Lục Dương vốn tưởng cái này cũng một hai trăm tệ, nhưng nhìn logo, hắn nhíu mày lại.

Đây là.

Phía trước thắt lưng có hai dấu hiệu, phía trên là chữ V, phía dưới là chữ L, chữ V vừa vặn đè lên chữ L.

Ở bên cạnh, còn có một dòng chữ nhỏ, trên đó viết L.VUITTON.

Luon Vui Tuoi?

LV.

Khó trách vừa này nhìn qua đã thấy chiếc thắt lưng này rất sang trọng.

"Em điên rồi."

Lục Dương hướng về phía Quan Nguyệt nói ra.

Chưa từng ăn thịt heo, còn chưa từng gặp qua heo chạy sao? Đây rõ ràng là thắt lưng của LV, Lục Dương không nghĩ tới, Quan Nguyệt lại tặng hắn món quà thế này.

Món quà này có chút nặng.

Quan Nguyệt cũng không bởi vì Lục Dương hét to mà tức giận, nàng chớp chớp lông mi, nói ra: "Lúc trước em nói rồi, sau khi nhận được học bổng ,sẽ mua quà cho anh."

"Nhưng cũng mắc quá đi, LV a, anh cảm giác không xứng." Lục Dương nói ra.

"Coi như cũng được mà, em cảm thấy rất hợp với anh."

Quan Nguyệt cười nói.

"Bao nhiêu tiền đây?"

Lục Dương nghiêm mặt hỏi nàng.

Quan Nguyệt lắc đầu: "Anh đừng hỏi nữa, không có đắt đâu."

"Em không nói, anh lên mạng tra." Lục Dương cầm lấy điện thoại chuẩn bị lên mạng, Quan Nguyệt liền cướp lấy di động, nói ra: "Em nói em nói, là 4999 tệ."

"Bốn nghìn chín trăm chín mươi chín, đây không phải năm nghìn tệ rồi sao, năm nghìn một cái thắt lưng, em thật là..." Lục Dương nhìn Quan Nguyệt, có chút hoài nghi, mình là phú ông ngàn vạn hay Quan Nguyệt mới là phú ông ngàn vạn.

Quan Nguyệt bộ dạng ủy khuất, nói ra: "Em nhận học bổng được ba nghìn năm, dùng thêm một nghìn năm gửi ở ngân hàng để mua cho anh, nếu anh không thích thì trả đây..."

"Được rồi, được rồi, anh thích."

Lục Dương kéo Quan Nguyệt ôm vào trong ngực.

"Em thực sự là thiên thần a."

Ai nói nam nhân không thích tặng quà, chẳng qua lúc nhận quà hơi có chút lúng túng mà thôi.

Tâm tình Lục Dương phi thường tốt, đương nhiên, hắn cũng cảm giác món quà này hơi mắc, điều này cũng do xung đột quan niệm trước kia của Lục Dương, đối với Lục Dương, năm nghìn mua một cái card màn hình coi như tiện nghi, nhưng năm nghìn cho một cái thắt lưng, được rồi, hai kiếp của hắn, đây còn là lần đâu tiền có đó.

Nếu như Quan Nguyệt là phú bà thì Lục Dương không nói.

Nhưng đây là học bổng của nàng, vậy mà nàng lại dùng hết để mua quà tặng hắn, nên món quà này thật sự rất nặng.

"Quan Quan, anh quyết định rồi."

"Quyết định gì?"

Quan Nguyệt tò mò nhìn hắn.