Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 331: Lão Phu Thê (3)




Hai người đi dạo vòng quanh một hồi, cũng không tìm được nơi bán xe đạp, cuối cùng vẫn nhờ Lục Dương đi mua nước, hỏi lão bản ở đó, mới biết chỗ bán xe đạp.

Ở cạnh hai trường đại học như vậy, làm sao có thế thiếu khuyết loại cửa hàng này được.

Hai người đi tới một cửa hàng bán xe.

Trong tiệm không có mấy khách hàng, nhìn thấy Lục Dương cùng Quan Nguyệt đi vào, lão bản biết rõ khách tới cửa rồi, liền vội vàng đi tới, chia cho Lục Dương điếu thuốc, bất quá Lục Dương lại khoát tay cự tuyệt.

Lão bản thu lại điêu thuốc, mở miệng hỏi: "Cậu muốn xe đạp dạng gì."

"Tôi muốn xe đạp dành cho nữ sinh, chất lượng phải tốt nhất."

Lục Dương nói ra.

"Vậy hai người nhìn chiếc này thế nào?"

Lão bản chỉ vào một loạt chiếc xe trong phòng, nói ra: "Xe đạp Vĩnh Cữu đấy, chất lượng không tệ, đủ loại màu sắc đều có..."

Lục Dương cùng Quan Nguyệt đến gần nhìn nhìn.

Quan Nguyệt tỏ ra không thích loại xe này lắm, cảm giác không được tự nhiên, không có rổ, cũng không có chỗ ngồi phía sau, so với chiếc xe cấp ba của nàng thì không giống nhau.

Xe đạp bình thường đều có rổ phía trước, nhưng chiếc xe này lại không a.

"Xe này sao lại không có rổ vậy."

Quan Nguyệt hỏi.

Lão bản cười ha hả nói: "Cái kia có thể lắp vào sau, ngươi xem thích màu nào, sau đó ta lại lắp cái rỗ vào là xong, với lại miễn phí tiền rổ."

"Có thích không?"

Lục Dương hỏi.

Trong tiệm xe dành cho con gái cũng không có nhiều.

Ngoài trừ loại này ra, còn có một loại khác.

"Có muốn xem chiếc kia không?"

Lục Dương chỉ vào chiếc xe khác nói ra.

Lão bản nói: "Đây là xe đạp Phượng Hoàng, giá cả hơi mắc một chút."

Hãng xe đạp Phượng Hoàng cũng đã có từ rất lâu, trong ấn tượng của Lục Dương, ông ngoại của mình cũng có một chiếc Phượng Hoàng, sau khi cho cha hắn dùng, phụ thân đều mỗi ngày đạp xe, mang theo mẹ mình Tiền Vân tan làm.

Chiếc xe này cũng rất chắc chắn đấy.

Dùng hơn hai mươi năm cũng không có hỏng, còn truyền hài đời người.

Về sau thì nó vô dụng, nên bị Lục Vĩ cất vào nhà kho, chậm rãi bị rỉ sắt, cuối cùng ở mấy năm trước bị Lục Dương lấy ra bán sắt vụn chơi net..

Còn chiếc Phượng Hoàng mà Quan Nguyệt đang xem là thế hệ mới, nàng có vẻ thích loại này, nên đang đi tới đi lui để chọn màu, Lục Dương cũng không sôt ruột, đợi một hồi, Quan Nguyệt mới tới cạnh Lục Dương, nói nhỏ.

"Chiếc màu đỏ cùng mau xanh lục em đều rất thích, anh cảm thấy màu nào đẹp hơn."

"Đương nhiên là màu đỏ rồi."

Lục Dương nói thẳng.

Màu xanh lục?(Màu xanh lục tượng trưng cho bị căm sừng.)

Nói đùa à.

"Anh cảm thấy màu đỏ đẹp hơn à."

Quan Nguyệt mở to hai mắt nhìn.

Lục Dương nói: "Anh chỉ không thích màu xanh lục mà thôi."

"Hì Hì."

Quan Nguyệt cũng hiểu ý tứ trong đó rồi.

Nàng vừa cười vừa nói: "Vậy thì lấy màu đỏ đi."

"Lão bản, chiếc này bao nhiêu tiền."

"Chiếc này năm trăm sáu mươi tệ."

Lão bản nói ra.

Lục Dương nhịn không được nhìn thoáng qua lão bản, vừa rồi hắn nhận điếu thuốc từ tay lão bản, còn tưởng rằng ông khách khí, ai ngờ lại ngoan độc như thế.

Nghệ thuật trả giá Lục Dương, nếu ưu thích vật gì đó, tuyệt đối không được thể hiện sắc mặt ưa thích, Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Ba trăm bán không?"

Lão bản vội vàng lắc đầu: "Bạn học à, cậu cũng quá ác rồi, trực tiếp trả giá một nửa, ít nhất là năm trăm hai, tặng cho cậu thêm cái rổ."

"Thôi khỏi, Quan Quan, chúng ta đi tiệm khác."

Lục Dương nắm tay Quan Nguyệt như muốn rời đi.

Lão bản vội vàng cản lại, nói ra: "Bạn học à, đừng nóng nảy như vậy chứ, thương lượng lại chút đi."

"Loại xe đạp này, sau lại hơn năm trăm được, ba trăm sáu mươi, được thì bán."

"Ít quá rồi bạn học à."

"Được rồi."

Lục Dương không muốn nói.

Quan Nguyệt cũng biết, lão bản này lại định hố người rồi, cũng trách nàng vừa rồi có chút biểu hiện hơi gấp, nàng nói ra: "Được rồi, mắc quá, chúng ta không mua nữa."

"Bốn trăm thì sao, đây quả thực giá đúng rồi, ít hơn nữa thì một chút lợi nhuận ta cũng không có a." Lão bản nghe thấy sinh ý sắp thất bại, cắn răn nói ra một cái.

"380 hết giá, còn phải tặng thêm cái rỗ, nếu đắt hơn thì chúng ta đi tiệm khác."

Lục Dương nói ra.

"Thôi được rồi, xem hai người là sinh viên, coi như tôi bán lỗ vốn đi."

Lão bản thở dài, nhìn qua bộ dạng rất đau lòng.

Lục Dương chỉ cười cười.

Lỗ vốn cái rắm.

Lục Dương cảm giác 380, lão bản đã lời không ít rồi, khẳng định cái giá gốc còn thấp hơn nữa.

Bất quá như thế cúng chẳng sao cả.

Quan Nguyệt chọn cho mình một cái rổ trắng, lão bản hỗ trợ đeo lên xe, Lục Dương trả tiền, hai người mới đem xe đẩy ra tiệm.

"Thế nào, thấy anh trả giá được không."

Lục Dương cười nói.

Quan Nguyệt bộ dạng sùng bái: "May mắn có anh ở đây, nếu em cùng bạn mình đi mua xe, nhất định sẽ bị cắt miếng thịt rồi, lão bản này tâm cũng quá đen đi."

Nói xong, Quan Nguyệt quay đầu nhìn bảng hiệu bán xe, trong lòng nhớ kỹ cái tên này.

Nếu Triệu Oánh Oánh các nàng mua xe, nàng nhất định sẽ không đề cử cái tiệm này.

"Chắc lão bản tưởng hai ta là đồ ăn, còn tưởng chúng ta là cặp đôi mới nhú, nam sinh vì mặt mũi của mình, nữ sinh chỉ cần nói ưa thích, nam sinh liền nghiến răng mỗi ngày ăn màn thầu để mua cho nữ sinh một chiếc, thật không biết lão bản này đã hố bao nhiêu người."

Lục Dương phân tích.

"Anh không có mặt mũi sao? Vì sao không dính vào bẫy."

Quan Nguyệt quay đầu nhìn Lục Dương.

"Bởi vì chúng ta không phải cặp đôi mới yêu a."

Lục Dương nói ra.

Quan Nguyệt trừng tròng mắt, cảnh cáo nhìn Lục Dương.

Lục Dương vội vàng ôm lấy nàng, còn hôn trên mặt nàng một cái, nói ra: "Bởi vì chúng ta đều là lão phu thê rồi."

Quan Nguyệt xấu hổ cực kỳ, nói ra: "Vợ chồng già rồi mà còn hôn nhau..."

"Hôn cho có đấy."

Lục Dương thể hiện bộ mặt nhẫn nhục.

"Anh...Muốn ăn đòn hã."

Quan Nguyệt đuổi theo muốn đánh Lục Dương, Lục Dương thì cầm theo xe đạp chạy phía trước.