Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 330: Lão Phu Thê (2)




Đinh Siêu cầm lên mở phần bì ngoài, nói ra: "Tu Chân Trở Về của ngươi ta còn chưa đọc xong, vậy mà không nghĩ tới ngươi đã nhanh ra sách mới như vậy, để ta giúp ngươi đánh giá, xem có tiến bộ gì không."

"Bớt thể hiện, sách ta xuất bản rồi, còn cần ngươi đánh giá nữa à."

Lục Dương nhịn không được nói ra.

"Hắc hắc."

Đinh Siêu nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi.

Sau đó hắn mặc quần áo vào, rồi mới đi xuống giường.

Phòng ngủ mỗi người một quyển, đương nhiên là không thể thiếu phần Minh Bác rồi. Lý Minh Bác nhận lấy cuốn sách cũng nhìn nhìn, nhìn tên tác giả ở phía dưới, trong mắt hắn tràn đầy kính nể.

"Lục ca, ngươi ký tên cho ta đi."

Lý Minh Bác nói ra.

"Được, không có vấn đề."

Lục Dương tới bàn của mình tìm tìm, hắn tìm lui tìm tới thậm chí một cây cũng không tìm được, sinh viên đại học thế này, cũng thật là buồn cười...

"Bút của ta đây..."

Lý Minh Bác nhìn vẻ bối rối của Lục Dương, biết hắn không có bút đành đưa tới một cây, Lục Dương nhận lấy, mở ra trang thứ nhất, ở phía trên ký xoạt xoạt tên của mình.

Sau khi ký xong, hắn đưa cây viết cùng quyển sách cho Lý Minh Bác, nói ra: "Bảo quản cho thật tốt, có lẽ vài thập niên sau, có thể bán lấy tiền cũng nên."

"Lục ca, sao ngươi không bảo Lý Minh Bác để hơn trăm năm sau rồi bán, hoặc bảo hắn làm đồ già truyền luông." Đinh Siêu già miệng già mồm nói ra.

"Ngươi không tin thì thôi, có lẽ ngày nào đó ta công thành danh toại, vậy chữ ký này liền đáng giá rồi."

Nói xong, hắn lại cầm lấy một quyển sách khác, đi vào ký túc xá đối diện.

Bây giờ cũng đã gần tám giờ sáng.

Sinh viên ký túc xá cũng nên dậy rồi.

Trương Đạo ngồi đối diện laptop, hắn đang trầm tư suy nghĩ nội dung cốt truyện, Lục Dương đi tới phía sau hắn cũng không phát hiện, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, Lục Dương nhỏ giọng nói: "Đạo tiên, ngươi đang làm gì thế."

"Lục ca, ngươi đến rồi."

Nhìn thấy Lục Dương sau lưng, Đạo Tiên vội vàng đứng dậy.

Nói ra: "Ta đang suy nghĩ dàn ý."

"Quyển tiểu thuyết ngươi sao rồi?"

Lục Dương cười hỏi.

Trương Đạo nói ra:" Đã hơn tám vạn chữ rồi, giai đoạn trước mắt mới viết xong một cốt truyện nội dung nhỏ, hiện tại đang suy nghĩ có nên đổi map hay không."

"Đổi map."

Lục Dương lắc đầu.

"Tốt nhất là không nên đổi map, đổi một bối cánh mới, chẳng khác nào bắt đầu lại từ đầu, độc giả cũng không muốn thích ứng từ đầu nữa đâu, nên bọn họ rất dễ dàng không đọc nữa, huống chi, bây giờ ngươi mói có được tám vạn chữ, đổi map cái gì, ngươi suy nghĩ kỹ chưa.."

"Ta hiểu rồi."

Trương Đạo nhẹ gật đầu.

"Khó trách trước kia ta đọc sách, cũng cảm thấy tác giả kéo bối cảnh khá lâu."

Trương Đạo cũng là một người mê tiểu thuyết, từ ngoại hiệu của hắn là có thể biết rồi, những người đọc tiểu thuyết nhiều như vậy, chỉ cần nhắc nhở một chút, là đã hiểu rồi.

Lục Dương cũng không nhiều lời, hắn đem sách của mình đặt cạnh laptop, nói ra: "Sách mới của ta vừa xuất bản, tặng ngươi một quyển."

"Cảm ơn Lục ca."

Trương Đạo nhìn quyển sách mới trên bàn, trong mắt hàn tràn đây vẻ hâm mộ.

Lục Dương vô vai Trương Đạo, nói ra: "Đạo Tiên, cố gắng lên."

"Ta biết rồi."

Ánh mắt Trương Đạo hiện lên nét kiên định.

Lục Dương cũng không ở lại tán gẫu, đưa sách xong liền đi về, hắn không có quên, bản thân mình hôm nay còn phải đi thăm Quan Nguyệt ở bên kia.

Chừng mười giờ sáng.

Lục Dương đi vào trường học Quan Nguyệt.

Trên xe, hắn gọi cho Quan Nguyệt một cuộc, hẹn gặp mặt tại cửa Nam.

"Em còn tưởng anh tám chín giờ là đến rồi."

Chừng mười phút sau, Quan Nguyệt liền đi tới địa điểm hẹn trước.

"Mười giờ cũng không tính là muộn mà."

Lục Dương nắm bàn tay của nàng.

Ở ngoài trường, có rất nhiều cặp đôi, hai người cũng không hấp dẫn ánh mắt của người khác, Lục Dương hỏi: "Em nghĩ xong chưa, hôm nay chúng ta đi đâu chơi."

"Đi đến cửa hàng bên cạch trường học La Phương đi."

Quan Nguyệt nói ra.

Lần trước họp lớp, bọn họ đều đi qua bên kia một lần, Lục Dương tự nhiên không có quên, hắn cười nói: "Đi thôi, giữa trưa chúng ta ăn gà trống xào tôm."

"Được."

Hai người nắm tay nhau đi trên đường, Quan Nguyệt rất vui vẻ, lôi kéo Lục Dương lúc chạy lúc đi.

Đừng nhìn khoảng cách từ trường Quan Nguyệt đến trường La Phương chỉ cách một cái gã tư mà nhầm, hai người bọn hắn phải mất nữa tiếng mới đến nơi, chủ yếu cũng một phần do Quan Nguyệt đi tương đối chậm, đến nơi, hai người tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhìn cửa hàng cách đó không xa bán xe điện, Lục Dương nói ra: "Trường học của em lớn như vậy, đi học khẳng định đi rất xa, nếu không để anh mua cho em một chiếc xe điện, về sau cũng thuận tiện đi lại hơn một ít."

"Xe điện? Không được, không được." Quan Nguyệt do dư một chút, rồi lắc đầu, nói ra: "Trường học của em không có chỗ để nạp điện."

"Không thể kéo điện từ ký túc xa ra được à."

"Hình như là không, em cũng không thấy ai làm vậy cả."

Quan Nguyệt lắc đầu.

Lục Dương suy nghĩ một chút.

Khả năng từng trường học đều khác nhau, trường học Lục Dương thì không có ai quản việc này, xe điện của Lưu Lỗi toàn kéo tiện từ ký túc xa ra nạp, quản lý không nói thì cũng không ai phàn nàn.

Nhưng quản lý ở đại học Hà Đông tương đối nghiêm khắc.

Vậy làm sao bấy giờ?

Xe gắn máy thì coi như bỏ đi.

Qua hai năm nữa, Lục Thành đã cấm xe máy chạy trên đường rồi, huống hồ, cho Quan Nguyệt đi xe máy, Lục Dương cũng rất lo lắng a. Dù sao Quan Nguyệt cũng chưa chạy xe máy lần nào.

Xe con thì coi như cũng được.

Chỉ là Quan Nguyệt đến bây giờ vẫn không có bằng lái xe, với lại nữ sinh học bằng lái xe rất lâu, cực ít có người thi phát là qua, nên có người tốn hơn năm rưỡi chưa chắc đã lấy được bằng.

"Vậy mua xe đạp đi."

Lục Dương do dự một chút, nói ra.

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu.

Xe đạp dù sao cũng không phải là đắt.

Nghỉ ngơi một lúc, Lục Dương cảm giác không sai biệt lắm, hắn đứng dậy nói ra: "Đi thôi, chúng ta đi tìm xem, nhìn xem có cửa hàng nào bán xe đạp không."

"Tốt."