Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 328: Sinh Nhật (2)




Mấy người trò chuyện vui vẻ với nhau, Lý Minh Bác cũng nói sinh nhật của mình sẽ mời bọn họ.

Chỉ có mình Lục Dương là buồn nhất.

Bởi vì sinh nhật của hắn đúng vào kỷ nghì đông rồi.

"Lục ca, ngươi cùng Từ Thi phát triển qua bước kia rồi sao?"

Uống một ngụm bia, Đinh Siêu tò mò hỏi.

"Siêu ca, ta khuyên ngươi vẫn nên lo cho bản thân mình đi." Lục Dương tự nhiên cự tuyệt không nói, Đinh Siêu vốn có miệng rộng nhất khoa, nói cho hắn biết thì ngay mai cả khoa đều biết a.

Đinh Siêu có chút nhụt chí.

"Mẹ kiếp, sao ta tìm một người bạn gái lại khó như vậy chứ."

Lục Dương có chút đồng tình với Đinh Siêu, thời điểm khai giảng đến giờ, hắn đã nói câu tìm bạn gái biết bao nhiêu lần, nhưng đến bây giờ cũng hết năm nhất, hắn vẫn còn độc thân một mình a.

Kỳ thật Đinh Siêu cũng là một người không tệ.

Tốt xấu gì cũng là người bản địa.

Trong nhà còn có ba căn, đợi được đền bù thì chính là mươi hai căn, có thể nằm không cũng thắng, hơn nữa, Đinh Siêu còn rất thật lòng, đối với nữ nhân chắc chắn hắn sẽ không phải bội đâu...

Vì sao lại nói như vậy?

Bởi vị thật sự sẽ không tìm được nữ nhân thứ hai mắt mù thích Đinh Siêu cả.

...

Người trẻ tuổi uống bia đều rất mãnh liệt, bốn người ăn một miếng đồ ăn, uống một ngụm bia, Lục Dương tốt xấu gì cũng đã có bún thập cẩm trong bụng, còn ba người còn lại thì chưa ăn trước.

Lý Minh Bác buổi tối bình thường sau khi dọn quán, hắn mới đi tới Tây Môn ăn chút gì đó, Đinh Siêu biết rõ hôm nay là sinh nhật của Lưu Lỗi, khẳng định cũng để bụng lại ăn.

Sáu lon bia hết một nửa, Đinh Siêu đã có chút mơ hồ, hắn lôi kéo tay Lục Dương nói ra: "Lục ca, ngươi biết không? Ta lại phát hiện mỹ nữ mới đấy."

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Đinh Siêu quả nhiên có đôi mắt giỏi quan sát cái đẹp, tuy Đinh Siêu lớn lên không đẹp trai, nhưng mà trình độ gu thẩm mỹ vẫn rất được, hắn đã nói mỹ nữ, thì người đó chắc chắn phải là mỹ nữ rồi.

"Ai vậy? Trường của chúng ta sao?"

Lục Dương hỏi.

Đinh Siêu nói ra: "Không phải trường học chúng ta, là ở bên phía cửa Bắc Tây Môn, cạnh cửa Bắc chung cư Hoa Đình á, ở đó mới mở một cửa hàng bán hoa, bà chủ bên trong lớn lên vô cùng xinh đẹp, vóc dáng còn cao, dáng người cũng tốt..."

"Lỗi ca, ngươi nói có đúng không."

Sợ Lục Dương không tin, Đinh Siêu còn kéo theo Lưu Lỗi.

Lưu Lỗi mặc dù không cảm thấy hứng thú với nữ nhân, nhưng cũng gật đầu, nói ra: "Siêu ca nói không sai, nữ nhân kia thật sự xinh đẹp, cũng không biết nàng có bạn trai chưa."

"Xinh đẹp như vậy thì khẳng định có rồi."

Lý Minh Bác không chắc chắn nói.

"Cũng chưa chắc đâu, ngươi không biết à, có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, bởi vì đẹp quá nên không có ai dám theo đuổi, nên cũng có thể còn độc thân cũng nên." Đinh Siêu nói ra.

Thần sắc Lục Dương trở nên cổ quái.

Hắn biết rõ người Đinh Siêu đang nói tới là ai rồi.

Ngoài trừ Liễu Thanh Thanh ra, đoán chừng không có người khác rồi, dù sao mở cửa hàng bán hoa, cũng không kiếm được lợi nhuận, hiện tại ở Tây Môn, ngoài trừ cửa hàng bên kia của Liễu Thanh Thanh ra thì không có cửa hàng bán hoa nào khác.

Đinh Siêu còn tưởng Lục Dương không tin, nói ra: "Đúng rồi, cái cửa hàng bán hoa kia còn mở bên cạnh siêu thị của ngươi đấy Lục Dương, nếu ngươi có thời gian thì có thể qua đó một phen, ta tuyệt đối không có lừa ngươi, thật sự là rất xinh đẹp, nếu so sánh thì khoa chúng ta chỉ có Trần Thu Nguyệt là có thể so với nàng ta."

Lục Dương cầm lấy lon bia uống một ngụm, thản nhiên nói: "Ta biết các ngươi nói tới ai rồi."

"Lục ca, ngươi quen sao?"

Lý Minh Bác phát giác một cỗ khí tức cổ quái.

Lưu Lỗi cũng tò mò nhìn lại.

"Quen chứ, hơn nữa quan hệ còn không tệ lắm."

Lục Dương lại ngắm một miếng thịt bỏ vào miệng.

Đinh Siêu thì tỏ ra không tin, nói ra:" Lục ca, ngươi cũng hơi khoác lác rồi đấy, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, về phương diện theo đuổi nữ nhân, ba người chúng ta cộng lại cũng không hơn ngươi, nhưng điều này ngươi cũng không nên khoác lác, cửa hàng hoa bên kia mới khai trương được vài ngày, người ta khả năng vừa mới tới đây, ngươi đã nói mình có quan hệ không tệ với nàng, đây không phải ngươi đang nói đùa sao?"

Lục Dương cũng không giải thích, nói ra: "Lần sau các ngươi đi mua hoa, có thể nói tên ta, xem có được giảm giá 50% không sẽ chẳng phải biết rồi sao."

Nghe Lục Dương khẳng định như vậy, Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác liếc nhìn nhau một cái, hai người họ đã có chút tin tưởng, dù sao, Lục Dương cũng không phải người hay chém gió.

Nếu như Đinh Siêu mà nói như vậy, khẳng định bọn hắn đã nói Đinh Siêu thôi lắm, nhưng Lục Dương thì khác, đây cũng là điểm khác nhau giữa hai người họ.

Đinh Siêu còn chưa tin lắm, nói ra: "Ta sợ chưa được giảm giá 50% đã bị người ta đánh gãy xương rồi."

"Thôi, đừng bb nữa, ăn đi."

(BB: tiếng lóng, nghĩa là than phiền.)

Uống hết sau lon bia vào bụng.

Đinh Siêu đã triệt để không trụ nổi, mỗi người đều đã đi một chuyến WC, Lý Minh Bác thì có chút hoa đầu chóng mặt, nhìn qua cũng đã đạt điểm giới hạn.

"Mở nữa không?"

Lưu Lỗi hỏi ý kiến Lục Dương.

Hiện tại phòng bọn họ có bốn người, nhưng chỉ có Lục Dương cùng Lưu Lỗi là chưa bị gì.

"Hai người chúng ta uống với nhau cũng không có ý nghĩa, cứ cất lại đi, lần sau uống tiếp."

Lục Dương nói ra.

"Cũng được."

Lưu Lỗi nhẹ gật đầu.

"Còn thừa lại nhiều món như vậy, chúng ta xử lý đi."

Hai người đem đồ ăn thừa trên bàn ăn sạch, sau đó Lục Dương thu nhập mọi thứ, mang ra ngoài ném vào thúng rác.

Làm xong những thứ này.

Lục Dương cầm lấy điện thoại, đi ra ban công, gọi điện cho Quan Nguyệt.

"Lục Dương."

"Gọi là lão công."

"Lão công."

Quan Nguyệt nở nụ cười.

"Lão công, anh đang làm gì thế."

Lục Dương nói ra: "Anh đang nghĩ về em."

"Điêu, nếu nghĩ tới em sao lại muộn như vậy mới gọi."

Lục Dương giải thích: "Hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng của anh, uống đến bây giờ mới dừng lại."

Quan Nguyệt nghe được Lục Dương uống bia, nàng ân cần hỏi: "Vậy anh không có say chứ."

"Say sao được, chỉ có bọn họ say, anh làm sao say được." Lục Dương tựa trên lan can ban công, cười nói.

"Hihi, đồ khoác lác không có kịch bản, anh ngay cả em còn uống không hơn."

"Tốt, lại trợn mắt bịa đạt rồi, ngày mai anh sẽ qua tìm em, rồi hai chúng ta đều uống, để xem ai lợi hại hơn."

"Hừ, lừa đảo, anh muốn chuốc em say phải không."

Quan Nguyệt hừ một tiếng.

...Ài, Quan Nguyệt ngày càng thông minh.

Nàng không bị mắc mưu nữa rồi.

Lục Dương cười cười xấu hổ.

Quan Nguyệt cười nói: "Lục Dương, mà ngày mai anh thật sự tới tìm em sao?"

"Thế nào, em không muốn anh tới à."

"Dĩ nhiên là muốn rồi, em rất nhớ anh a, nếu anh không đi tìm em, em sẽ tới trường tìm anh."

"Vậy ngày mai anh đến sớm."

"n."

Tán gẫu với Quan Nguyệt hơn một giờ, mãi về sau điện thoại thông báo hết pin, Quan Nguyệt mới lưu luyến dập máy, Lục Dương nhìn đồng hồ, đã 11h30 rồi, cũng sắp hết một ngày rồi.

Rửa mặt đánh răng, Lục Dương trở lại cái giường nhỏ của mình đi ngủ...

----

Huyện Thanh Sơn.

Tiểu khu Thanh Sơn.

Rạng sáng, Lâm Thanh Nhã mới mệt mỏi về nhà.

Quan Kiến Quốc thì ngồi trên ghế salon, nhìn thấy lão bà trở về, hắn nói ra: "Vấn đề có lớn lắm không."

Vừa này bọn họ đã nói chuyện điện thoại với nhau, biết rõ có bệnh tình khẩn cấp nên Lâm Thanh Nhã phải tăng ca.

"Rất nghiêm trọng, ba người bị thương nghiêm trọng, hai người thì qua đời tại chỗ."

Lâm Thanh Nhã thở dài.

"Sinh mệnh thật sự cũng quá yếu ớt"

"Vậy còn có thể làm xong? Ai biết được lúc nào sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, về sau lái xe hơi phải cẩn thận một chút, huyện Thanh Sơn chúng ta càng ngày càng nhiều xe tải qua lại rồi."

"Trong huyện không quản vấn đề này sao?"

"Cái này cũng không phải thuộc phạm vi chức quyền của anh, hơn nữa, huyện Thanh Sơn chúng ta chẳng có sản nghiệp gì, không ít người dựa vào vận tải để nuôi sống gia đình, nếu không cho bọn họ đi vào thị trấn, thì biết đỗ xe ở đâu a."

Lâm Thanh Nhã xoa xoa mi tâm của mình, sau đó nói: "Ông mua vé tàu ngày mai chưa?"

"Mua rồi, sáng sớm liền đi."

Quan Kiến Quốc nói ra.

"Vậy được rồi, công việc là công việc, cũng nên lên thăm con gái đi, với lại đừng có mà quên hỏi việc kia đấy."

"Được, anh biết rồi, anh nhất định sẽ hỏi rõ ràng."