Từ Miêu Thôn quay về trường học đã là tám giờ bốn mươi rồi.
Lục Dương nhìn giờ trên điện thoại xong, nhịn không được cuời.
Không biết chuyện này mình tới đó làm gì, một mao tiền còn không kiếm được, còn lãng phí tiền xăng, tiền thuê nhà thu được 2300, cũng ủng hộ hết cho Cưu Nhi kia rồi.
Nghĩ đến Chu Đình Đình.
Mình đã làm đến bước này rồi, hi vọng nha đầu kia sẽ tìm được ngươi tốt hơn.
Ting Ting Ting.
Chuông điện thoại vang lên.
Nhìn một chút, là Đinh Siêu gọi tới.
Lục Dương đem xe đỗ ven đường, nhận máy, nói ra: "Siêu ca à, đã muộn như vậy ngươi còn gọi cho ta làm gì, đầu tiên ta phải nói trước, không cho mượn tiền, trừ mượn tiền ra thì cái gì cũng được..."
"Giúp ta tìm bạn gái được không?" Đinh Siêu vội vàng nói.
Lục Dương nói lại: "Ngươi mượn bao nhiêu?"
"Cút!."
Đinh Siêu mắng một câu.
"Nói đi, có rắm thì đánh, ta không tin, ngươi lại nhàn rỗi gọi cho ta tâm sự đâu." Lục Dương cười nói.
Đinh Siêu nói ra: "Lục ca, ngươi đang ở chung cư Hoa Đình phải không? Nếu ở đấy thì về ký túc xá một chuyến đi."
"Sao vậy?"
"Hôm nay sinh nhật Lỗi ca, cả phòng chúng ta tụ tập lại một bữa, Minh Bác chín giờ cũng thu quán đi về."
"Sinh nhật Lỗi ca?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
"Không nói sớm a, được rồi, ta về chừ, mà Lỗi ca đâu?"
"Hắn đi mua đồ rồi, ta mới gọi cho ngươi với Lý Minh Bác, với lại chiều nay ta mới biết, có lẽ Lưu Lỗi cũng tí nữa thì quên luôn sinh nhật chính hắn rồi."
Lục Dương suy nghĩ, cũng cảm thấy có khả năng này, nhìn bộ dạng tùy tiện của Lưu Lỗi, có lẽ không ai nhắc thì hắn đã quên sinh nhật của mình.
"Được, ta đi gặp Lý Minh Bác, tí nữa về."
Cúp điện thoại.
Lục Dương từ trên xe bước xuống, hướng phía quầy hàng của Lý Minh Bác đi tới.
Bây giờ là tám giờ bốn mươi rồi.
Lý Minh Bác đang dọn quán.
"Hôm nay dọn quán sớm vậy."
Nữ nhân bán giày bên cạnh hỏi thăm.
"Đúng vậy, hôm nay có chút việc, thu quán sớm."
Lý Minh Bác tươi cười trả lời, sau đó hắn nhìn thấy Lục Dương đi tới, nói ra: "Lục Ca, sao ngươi lại tới đây?"
"Ta cũng vừa mới từ bên ngoài đi về, nhận được tin nhắn của Đinh Siêu, nên chạy tới đây giúp ngươi dọn quán." Lục Dương nói qua, cũng bắt đầu, đem quần áo trên kệ từng chiếc lấy xuống, đóng thùng lại.
"Đa tạ."
Lý Minh Bác cũng không khách khí.
Hai người cũng chỗ dọn quán, động tác nhanh hơn không ít, rất nhanh đã đem đồ đạc để lên xe xích lô, vì để thuận tiện dọn hàng hơn, nên Lý Minh Bác đã mua một chiếc xích lô chạy bằng điện, so với xe xích lô ban đầu còn thuận tiện hơn, một chuyến có thể chuyển xong toàn bộ hàng hóa.
Điều này cũng tiện lợi hơn không ít.
Dù sao, cửa hàng cũng chỉ còn mỗi hắn, không có người trông quán, cũng không thể một mình vận chuyện vài chuyến được, nếu làm như vậy, chỉ sợ áo quần sẽ bị người ta lấy mất.
Chất lên xích lô điện.
Lý Minh Bác leo lên trở về.
Lục Dương thì ngồi ở thùng phía sau.
Xuyên qua con đường cái, rất nhanh đã về nhà kho thuê lúc trước.
Căn nhà kho có hai phòng, hai người liền đem thung to thùng nhỏ cất vào nhà kho, chạy tới chạy lui vài chuyến, mới cất được hết toàn bộ, sau khi nhìn không có gì thừa, Lý Minh Bác mới đóng cửa lại, sau đó khóa chiếc xe xích lô lại ven đường, nói ra: "Lục ca, cảm ơn ngươi, nhờ ngươi mà nhanh hơn không ít."
"Khách khí cái rắm a."
Lục Dương mắng hắn một câu, nói ra: "Cái quầy hàng bên cạnh ngươi chưa mở lại à."
"Quần hàng bên cạnh sao, sau sự kiện lần đó, bọn họ chưa từng tới đây lại, có lẽ chuyển đi nơi khác kinh doanh rồi."
Lý Minh Bác nói ra.
Lần trước chuyện kia xảy ra quá ác liệt, trên cơ bản lão bản ở Tây Môn đều biết, nên coi như tiếng xấu của vợ chồng lão ta đã truyền khắp Tây Môn, còn buôn bán gì được nữa, chỉ còn cách chuyển nơi khác mưu sinh, về phần có tiếp tục bán quần áo nữa hay không, thì chẳng ai biết cả.
Bất quá như vậy cũng tốt.
Coi như là một sự trừng phạt đối với bọn họ.
Hai người vừa tán gẫu vừa đi bộ về ký túc xá khu tám.
Trong phòng.
Chỉ có một mình Đinh Siêu bên trong, Lưu Lỗi vẫn chưa về, bất quá, ngoài trừ Đinh Siêu ra, trên bàn Lưu Lỗi còn có hai thùng bia.
"Các ngươi cũng nhanh a."
Đinh Siêu nhìn Lục Dương cùng Lý Minh Bác đồng thời trở về với nhau.
"Bia mua lúc nào vậy."
Lý Minh Bác đi tới nhìn thùng bia.
Đinh Siêu nói ra: "Ta cùng Lưu Lỗi chơi bóng về mua đấy, Lỗi ca đi mua đồ ăn rồi, vẫn chưa về, tối hôm nay chúng ta không say không nghỉ."
"HaHa, không phải muốn chuốc ta say chứ, không có dễ vậy đâu."
Lục Dương cười nói.
"Vậy tí nữa ngươi uống trước 10 lon đi."
"Cút, nghĩ hay lắm, ngươi uống bao nhiêu, ta uống bấy nhiêu, trừ khi ngươi mời ta rượu Mao Đài, ta sẽ tự phạt mình ba chén, còn không thì khỏi." Lục Dương nói ra.
"Hừ, uống Mao Đài, ngươi sao không trực tiếp cắt máu ta mà uống luôn."
Lý Minh Bác đứng một bên vui cười hớn hở nhìn hai người cái nhau.
Một lát sau.
Lưu Lỗi cũng đã về.
Hai tay hắn ôm hai hộp giấy nhỏ, bên trong toàn bộ là đồ ăn mua về.
"Đặt ở đâu đây."
Đinh Siêu hỏi.
Hắn ở ký túc xá tìm tìm, cũng không thấy chỗ nào để đặt mấy cái hộp nhỏ này xuống.
"Dưới giường của ta có cái bàn nhỏ."
Lục Dương cúi xuống dưới giường, đem cái bàn mình hay đặt laptop lấy ra, sau đó đặt ở chính giữa phòng.
"Mới một cái bàn cũng có chút không đủ."
Dù sao Lưu Lỗi mua về cũng không ít thức ăn, còn cái bàn Lục Dương thì nhỏ đến nỗi củng chỉ đặt vừa cái laptop, nên mặt bàn rất nhỏ, không bỏ đủ thức ăn xuống huống chi là bia.
Ánh mắt Lục Dương nhìn xung quang phòng, sau đó nhìn chiếc bàn đặt đầu giường của mình, hắn đi tới, đem đồ dùng trên mặt bàn đặt lên giường, sau đó lại lật chiếc bàn nằm ngang lại, lộ phần phía sau lưng bàn lên trên, sau đó lại lấy chiếc bàn máy tính kê vào đầu mặt bàn cho nó cân bằng.
"Đậu Phộng!, Lục Ca, ngươi trâu thật, không nghĩ đến còn có cách này nữa à." Đinh Siêu khiếp sợ nói ra.
Không thể không nói, hắn coi như bội phục Lục Dương rồi.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến cách này, thậm chí còn không biết cái bàn còn kéo ra được nữa.
Lưu Lỗi cười ha hả, nói: "Đã nhìn thấy chưa, ta nói Lục Dương rất thông minh mà."
Lý Minh Bác cũng gật đầu đồng ý.
Dù sao mọi người cũng không nghĩ đến biện pháp như vậy, chỉ có Lục Dương nghĩ đến.
Lục Dương cũng không khách khí nhận mấy lời khen, sau đó cùng Lưu Lỗi một chỗ, đem đồ ăn hắn mua về, từng kiện lấy ra đặt lên mặt bàn.
Tám món ăn, vừa vặn đặt đủ trên bàn, nhiều thêm một món nữa thì không được rồi.
Lưu Lỗi thì đem bát đũa chia cho mỗi người một cái.
Mấy người đều xách ghế con tới, vây quanh một chỗ ngồi xuống.
"Trước mở một thùng bia, mỗi người chúng ta sáu lon."
Lưu Lỗi nói xong, đem thùng bia mở ra.
Một thùng bia có hai tư lon, bốn người bọn họ vừa vặn chia đều, mỗi người sáu lon, Lục Dương đem sáu lon bia của mình chồng lên trước mặt, Lý Minh Bác cùng Đinh Siêu thì đặt ở bên mặt sàn.
Két một tiếng.
Lục Dương mở ra lon bia, sau đó nâng lên, nói ra: "Lỗi ca, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ."
Lưu Lỗi sinh năm 90, so với Lục Dương cùng Đinh Siêu thì lớn hơn hai tuổi rồi, ở phòng ngủ này hoàn toàn xứng đáng làm lão đại.
"Sinh nhật vui vẻ."
Đinh Siêu cùng Lý Minh Bác cũng đồng thơi nâng lon lên.
Bốn người bốn lon rất nhanh liền hết, Lục Dương cùng Lưu Lỗi là hai người uống nhanh nhất, uống xong cũng không có việc gì, Lý Minh Bác miễn cưỡng uống một hơi mới xong, chỉ có Đinh Siêu phải uống nhiêu lần, cuối cùng mới lầm bà lầm bầm uống xong.
Nhìn dáng vẻ của hắn.
Uông thêm mấy lon nữa là hết chịu nổi rồi.
Cái gọi là uống không say không nghỉ, có lẽ chính là hắn nghỉ trước rồi.
Uống bia xong.
Mọi người liền bắt đầu ca hát.
Giống như với dự đoán của Đinh Siêu, Lưu Lỗi đã quên sinh nhật của mình rồi, nếu không phải chiều này người nhà gọi điện nhắc hắn chuyện này, đoán chừng về sau mới phát hiện.
"Đinh Siêu thông báo cho ta hơi muộn, nên cửa hàng bánh ngọt bên ngoài đều đóng của hết rồi, nếu không ta cũng mua cho Lỗi ca một cái bánh sinh nhật." Lục Dương cười nói.
Đinh Siêu nói ra: "Haha, Mua không được thì đợi đến sinh nhật của ta rồi mua, đến lúc đó ta sẽ sớm nhắn tin cho ngươi biết."
"Vậy Siêu ca tính mời khách ở đâu."
"Khách sạn năm sao được không?"
"Được.."