Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 326: Ta Không Bao Giờ Tìm Bạn Trai Nữa (3)




Chu Đình Đình cảm giác trong lòng mình có chút gì đó vỡ nát như quả táo vậy.

Hoa tỷ tỷ nói đúng.

Nam nhân, quả nhiên không có ai tốt cả.

Ô ô ô, ta sẽ không bao giờ tìm bạn trai nữa.

Chu Đình Đình cảm giác mũi có chút ê ẩm, nàng đợi mãi, cũng không nhìn thấy kỳ tích xuất hiện, sau khi Lục Dương tiến vào hẻm, liền không còn đi ra.

Trở lại trên giường, Chu Đình Đình nhìn thoáng qua túi táo, nàng cầm lên tính đôi qua cửa sổ, nhưng rồi lại nhịn cầm xuống, nàng đem túi táo đặt lên mặt bàn, sau đó co lại ngồi trên giường, chum chằn lại.

Lát sau...Trong chăn truyền đến tiếng khóc nức nở....

---

Trong hẻm nhỏ.

Dưới ánh đèn màu hồng ,Lục Dương nằm trên chiếc giường, nhìn thoáng qua nữ nhân, hắn im lặng nói ra: "Đừng cởi đồ."

"Lão bản, ngươi thích người ta mặc quần áo sao?"

Nữ nhân nhìn Lục Dương, giống như là một con cừu non vậy.

"Ta cần mát xa, là mát xa đúng nghĩa, chứ không phải mát xa nghĩa đen ngươi tưởng, nhanh lên, ta cũng cần phải về." Lục Dương nghiêm túc nói ra.

"Được rồi."

Nữ nhân đã nhìn ra, Lục Dương thực sự chỉ muốn mát-xa, nàng có chút thất vọng..Tuy đây là cửa hàng mát-xa, nhưng nàng đâu có tay nghề mát xa đâu.

Nhìn bóng lưng của Lục Dương, nữ nhân đành đưa tay ra, nhớ lại động tác mình xem trên video, sau đó làm theo, dù sao, nàng cũng không phải giàu có để học tập đúng nghĩa, nên đều học theo video làm theo.

"Quá nhẹ rồi."

Lục Dương nói ra.

Nữ nhân đành gia tăng khí lực.

"A..AA."

Lục Dương nhịn không được kêu một tiếng.

"Đại tỷ, sao khí lực lại mạnh như vậy, ngày xưa ngươi đi tập võ cử tạ à."

"Hì hì, thời điểm ở quê, việc nhà nông đều do ta làm, đương nhiên là có khí lực rồi, hồi xưa ta còn cõng hai bó củi, đi mấy dặm cũng không thở dốc đấy."

Nữ nhân cười nói.

Nói xong, nàng điểu chỉnh lực tay lại một tí, lúc này mới đỡ hơn.

"Được rồi."

Lục Dương lầm bầm một câu.

Hắn đi vào nơi này, cũng không phải vì mát xa a, mà là hắn phát hiện Chu Đình Đình đang nhìn mình, nên linh cơ khẽ động, liền bị ma xui quỷ khiến nghĩ ra biện pháp này.

Bất quá bây giờ nằm đây, bị hai tay đại tỷ ấn lên cổ, quả thật hơi hơi thoải mái.

"Lão bản, cổ ngươi cứng như vậy, có phải thường xuyên ngồi máy tính phải không, ngươi không phải sinh viên sao? Sao lại suốt ngày chơi game vậy."

"Ngươi biết cũng hơi nhiều đó."

Lục Dương cười nói.

Hắn tuy không chơi game, nhưng kết quả cũng gần giống như vậy.

Nhưng mà đưa đại tỷ mới vào nghề này bóp cổ, nếu xảy ra vấn đề gì không phải đời tàn sao?

"Yên tâm, yên tâm, ngươi đừng xem thường ta, cái gì ta cũng tự học hết rồi, xương cổ phải vận động nhiều mới được, cậu ngồi im một chỗ lâu, thời gian dài sẽ xảy ra vấn đề."

Nữ nhân rất nhiệt tình trò chuyện.

"Tỷ tỷ, ngươi không phải có một tỷ muội làm chung sao? Nàng đâu rồi."

"Nàng ta a."

Nữ nhân vừa cười vừa nói: "Trong nhà nàng ta giới thiệu cho một đối tượng xem mắt, nên trở về xem mắt rồi, nếu mà thành công, thì không tới đây nữa."

Lục Dương trong lòng âm thầm cầu nguyện cho đối tượng xem mắt kia.

"Ngươi thì sao? Ý định làm việc này mãi sao? Không tìm một con đường khác a."

Quả nhiên tục ngữ nói không sai.

Nam nhân có hai việc đại ưu thích, một là kéo nữ tử đàng hoàng xuống nước, hai là khuyên nữ tử phong trần hoàn lương. Lục Dương tự nhiên cũng không ngoại lệ, kỳ thật cảm giác, tính cánh vị tỷ tỷ này không tệ, nên có chút đáng tiếc.

"Ta à, ta thì coi như xong rồi, trong nhà ta sau khi biết ta làm nghề này, nên bọn họ đã sớm coi không có đứa con gái này rồi, hơn nữa, tâm tư bọn họ đều quan tâm đến đứa em trai kia, còn đâu chú ý đến ta nữa."

"Với lại ta một không bằng cấp, hai không có tay nghề, nên làm gì cũng không được, đi làm công việc nặng nhọc sao? Một tháng cũng chỉ kiếm được hai ba nghìn tệ, thì bao lâu mới mua được phòng ở, ta cũng không có kế hoạch gì cho tương lai, trước cứ như vậy đi, kiếm được tiền rồi, ở Lục Thành mua một cái phòng để ở, sau đó mở một cửa hàng hay quầy hàng, bán một chút quần áo với đồ trang điểm..."

Nói đến kế hoạch tương lai.

Giọng nói của nữ tử có vài phần chờ mong.

"Tỷ tỷ, quên hỏi rồi, ngươi tên là gì?" Lục Dương lúc này mới nghĩ đến, tên của đối phương là gì mình còn chưa biết.

"Ta ở trong ngành này xếp hạng chín, tên mụ là Cửu Nhi, ngươi kêu ta là Cưu Nhi là được, tên thật thì đừng có hỏi, chờ lúc nào ta rửa tay hoàn lương, sẽ nói cho ngươi biết sau."

Lục Dương cũng không hỏi nữa.

Biết danh hiệu là được rồi.

Giống như Tiểu Hồng tỷ kiếp trước vậy, mọi người đều gọi nàng là Tiểu Hồng, có tên gọi là được rồi.

Nửa tiếng sau.

Lục Dương thoải mái đứng dậy.

Tay nghề mát xa của Cưu Nhi quả nhiên là quá kém, may mắn lực tay coi như cũng được, Lục Dương cũng cảm thấy thoải mái.

"Bao tiền."

Lục Dương lấy ví của mình ra.

"Tùy lòng hảo tâm của lão bản."

Cưu Nhi mở máy đun nước, rót cho mình một chén, nói ra: "Cậu đến chỗ của tôi cũng chỉ mát xa, nói thật đến bây giờ tôi vẫn không biết giá mát xa là bao nhiêu."

"Haha, ngươi không phải lo lắng, ta là sinh viên, nên không có tiền đâu."

Lục Dương cười nói.

Ánh mắt Cưu Nhi chớp chớp, nói ra: "Vậy tí nữa cậu đừng nói kỹ nư vô tình, con hát vô nghĩa, tuy rằng chúng ta nói chuyện hợp nhau, nhưng làm ăn là ra làm ăn a."

"Được rồi, đừng có mạnh miệng nữa."

Lục Dương từ túi tiền, lấy ra một xấp tiền, cũng không có mấy tờ, để vào trên tủ đầu giường, nói ra: "Mệt thì nghỉ ngơi hai ngày đi."

Nói xong, hắn khoác lại áo khoác, kéo tấm vải lên đi ra ngoài.

Cưu Nhi đặt chén nước xuống, đi đến đầu giường, đem số tiền Lục Dương để lại cầm lên, trong mắt nàng có chút khiếp sợ, nàng vội vàng đuổi theo, lại phát hiện Lục Dương đã biến mất.

Đếm tiền trên tay.

Một, hai, ba...Tổng cộng có hai mươi ba tờ là hai nghìn ba trăm tệ.

Cưu Nhi sửng sốt một chút.

Sau đó nàng lầm bẩm lầu bầu nói: "Không nhìn ra, hắn hóa ra là đại thiếu gia.."