Trang hán nói xong.
Khóe miệng Lục Dương có chút quắp rút.
Tống Lão Hổ?
Sao nghe tên giống nhân vật trong phim thế nhỉ.
Nam nhân tóc húi cua cũng biết đại ca của mình rất nghĩa khí, hắn nói ra: "Đồng học, ngươi yên tâm, đại ca của ta là người rất tốt, trước kia khi đi lính, hắn còn là đội trưởng của ta, đừng nhìn đội trưởng có vẻ hung dữ, trên thực tế là người tốt đấy, ngươi thấy cái sạp đồ nường đằng kia không, chính là do đội trưởng tìm cho ta đấy."
Nam nhân tóc húi cua nói xong, Lục Dương mới hiểu rõ ràng, hắn cũng cởi bỏ được nghi hoặc ở trong lòng mình.
Khó trách.
Động tác vừa rồi của hai người lại nhanh nhẹn như vậy, nam nhân tóc húi cua này chỉ cần một cái chụp đã bắt được đối phương, rõ ràng nhìn qua cũng biết luyện tập võ nghệ. Nguyên lai là lão binh giải ngũ, Lục Dương nghiêm nghị kính nể, đối với những người từng đi bộ đội, hắn đều rất tôn trọng.
Ông nội Lục Dương cũng từng đi lính mười mấy năm, nên từ nhỏ hắn đã nghe ông ngoại của mình nói về sự tình trong quân đội, hơn nữa, những năm gần đây toàn thiên tai, địa chấn, hồng thủy, có cái nào không phải người lính xông lên đầu tiên.
So với mấy minh tinh kêu ngoại tự thiện rồi giúp đỡ, thì mấy người lính này còn đáng tôn trọng hơn.
Lục Dương nói ra: "Không có gì, tôi cũng không có giúp đỡ gì to lớn, hơn nữa cũng chỉ một trăm tệ thôi, hai người không cần phải để trong lòng.
Lục Dương có chút áy náy về suy nghĩ lúc trước, nếu như biết bọn họ là binh sĩ xuất ngũ, Lục Dương sẽ đứng ra ngăn cản đầu tiên.
"Không không, đây phải sự việc ít tiền hay nhiều tiền, mà nếu cho những người bạn của ta biết, Tống Lão Hổ bị người ta lừa gạt, còn không bị cười đến rụng răng sao, cậu yên tâm, Tống Lão Hổ ta luôn nói giữ lời, về sau cậu ở đây thì đã có ta bảo kê."
Lục Dương chỉ đánh nói: "Vậy thì đa tạ Hổ ca rồi."
"Hắc hắc, đi tìm bạn gái của cậu đi, xem nàng đợi đến sốt ruột rồi kia.
Tống Lão Hổ chỉ phía sau Lục Dương.
Lục Dương xoay người lại.
Quả nhiên hắn thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Đình Đình.
"Ngươi tại sao lại tới đây, không phải ta nói đừng chạy lung tung sao?"
"Ta thấy hai người này rất hung dữ, sợ bọn hắn đánh ngươi."
Chu Đình Đình nhỏ giọng nói.
Nhìn thấy Lục Dương trở về, nàng còn thở dài một hơi.
Lục Dương có chút im lặng: "Não ngươi không phải xảy ra vấn đề gì chứ, ta giúp bọn hắn, bọn hắn còn đánh ta à, hơn nữa ngươi tới đây còn hỗ trợ được cái gì."
"Nếu bọn hắn đánh ngươi, ta có thể đỡ một nửa."
Chu Đình Đình nói ra.
Nói xong.
Nàng cúi đầu đỏ mặt.
Lục Dương nhìn thoáng qua Chu Đình Đình, cố ném tâm tính mình lại, nói ra :"Để ta đưa ngươi về."
Trong lòng thì có chút ngớ ngẩn.
Tình huống gì thế này, sao lại có chút không đúng a.
Cô nương này, sẽ không phải thích ta chứ.
Trong lòng Lục Dương hoài nghi không thôi, tình hình có chút không ổn, không thể để nó tiếp diễn như vậy được.
Quang người Lục Dương đã quấn đầy dây rồi, hắn cảm giác mình không thể tiếp triển thêm nữa.
Không phải hắn chê Chu Đình Đình, mà thật sự có lòng nhưng không đủ sức, không đúng, là tâm lực lao lực quá độ a, nếu nói hắn không có một chút cảm giác với Chu Đình Đình thì là nói điêu, nhưng nàng là một cô gái tốt, bản thân mình không xứng với nàng.
"Được.."
Chu Đình Đình nhẹ gật đầu.
Lục Dương đem Chu Đình Đình trở lại cổng chung cư, nhìn nàng lên tầng, hắn chắp tay sau lưng rời đi.
"Soái ca, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Chưa đi được vài bước, hắn đã nghe có người kêu mình.
Lục Dương nhìn sang.
Ồ, đây không phải là đại tỷ tóc quăn lúc trước sao? Bất quá hôm nay nàng không mặc quần da rồi, mà mặc một kiện váy đỏ, trên đùi con mang theo tất chân ô lưới.
Giày cao gót cũng rất nổi.
Nhìn qua.
Trảng điểm không tệ, chỉ là khí tức phong trần hơi nặng.
"Đúng vậy a, tỷ tỷ, nếu như không nhớ sai, thì chúng ta gặp nhau ba lần rồi."
Lục Dương cười nói.
Đã có kinh nghiệm nói chuyện phiếm cùng Tiểu Hồng tỷ ở kiếp trước, nên Lục Dương trao đổi với mấy nữ tử phong trần này không có khó khăn, hơn nữa, hắn đối với các nàng cũng không có thành kiến.
Thời điểm này, nữ tử hám giàu vẫn còn rất ít, nếu được lựa chọn, nữ nhân sẽ không chọn làm con rối người ta, cho dù làm nghề có chút không đúng cũng được.
"Nhớ kỹ như vậy, khẳng định tiểu đệ rất nhớ tỷ nha."
Nữ nhân lúc nói chuyện còn vung tóc, hướng về Lục Dương vứt một cái mị nhãn, nói ra: "Có muốn vào đây chơi không, làm vị khách đầu tiên của tỷ tỷ."
Nhìn bộ dạng đáng thương của vị tỷ tỷ này.
Nhưng Lục Dương biết rõ.
Đối phương đang đợi ăn thịt mình a.
Hắn vốn định từ chối rồi rời đi, bỗng nhiên, ánh mắt Lục Dương xẹo qua như phát hiện điều gì, hắn dừng bước, hướng về nữ nhân kia nói: "Mát xa sao?"
"y à, Mát xa vào trong mới biết a."
Nữ nhân không nghĩ tới Lục Dương lại không từ chối, nàng có chút kinh hỉ.
Lục Dương nói ra: "Bình thường mát xa thế nào, cứ như thế đó, thoải mái là được, không thiếu tiền boa đâu."
"Được lão bản, ngươi nói thế nào là như thế đó, đừng nói là xoa bóp, cho dù ngươi cầm roi quất ta cũng được, ta không có ý kiến a."
Nữ nhân này..
Lục Dương cười khổ một tiếng, đi vào trong ngõ.
Nữ nhân cũng theo sau đi vào, gian vào đầu tiên trong ngõ chính là của nữ nhân này, sau khi Lục Dương đi vào, nàng nhìn xung quanh một chút, đem cuốn vải kéo xuống.
Bên ngoài 100m
Cửa sổ tầng hai.
Chu Đình Đinh trên tay đang gặm một quả táo, bỗng nhiên nàng mở to hai mắt mà nhìn, bất động lại, trong mồn nàng rơi ra vài miếng táo nhai dở..Nàng nãy giờ ở trên này quan sát Lục Dương, cũng hiểu nữ nhân kia làm gì.. Không nghĩ tới. Không nghĩ tới, Lục Dương lại như vậy, hắn không phải giám đốc tổng tài trong mộng của mình sao...
MÀ bọn hắn vô đó làm gì?
Đánh bài chắc...
Một tiếng rắc vang lên.