Chu Đình Đình tuy tức giận, nhưng lại vô cùng lo lắng về lời nói vừa rồi của Lục Dương.
Vì vậy nàng chỉ có thể đứng đây nhìn.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, bất quá thị lực của Lục Dương cũng rất tốt, không có cận độ nào, nên vẫn quan sát rõ ràng tình huống bên trong siêu thị.
Nhìn tên lừa đảo cao gầy kia, hắn cầm một trăm tệ đi ra, đưa cho lão bản, rồi đợi lão bản đổi tiền, tuy không nhìn được tờ tiền hắn đưa, nhưng nhìn hai chân hắn dậm dậm là Lục Dương biết có vấn đề rồi.
"Ngươi ở đây chờ ta, chớ đi lung tung."
Hắn nói với Chu Đình Đình một tiếng, sau đó Lục Dương hướng về phía siêu thị đi tới.
Hắn cũng không phải tự nhiên nổi tinh thần trọng nghĩa lên, cũng không phải muốn bắt tên lừa đào này, nếu như không phải Chu Đình Đình tỏ ra gấp gáp bên cạnh, Lục Dương cũng chẳng xía mũi vào.
Dù sao ngã một lần cũng không hơn một chút.
Đi vào siêu thị.
Tên lừa đảo đang đếm tiền lão bản thối cho, sao đó nhét vội vào túi quân, nhìn cũng không thèm nhìn Lục Dương mà đi ra ngoài.
"Cậu trai trẻ mua gì?"
Lão bản siêu thị hỏi.
Nhìn dáng người lão bản sau quầy thu ngân.
Cao lớn vạm vỡ.
Đoán chừng phải cao đến một mét tám.
Tuy rằng vẫn ngồi trên ghế, nhưng vẫn lộ ra khí phách áp lực, Lục Dương bây giờ có chút nể phục tên lừa đảo, không biết đầu nghĩ cái gì mà đi lừa người như vậy, nếu mà bị phát hiện tại chỗ, không sợ bị đánh chết hay sao?
Lục Dương nói ra: "Vốn định tới đây mua chai nước, bất quá lão bản, ngươi không kiểm tra tờ tiền vừa mới nhận là tiền thật hay tiền giả à, ta nhìn gia hỏa vừa rồi có chút lấm lét.
"Ồ."
Lão bản nghe được lời nói Lục Dương.
Nhớ lại việc vừa rồi, cũng phát hiện có gì không đúng, hắn vội vàng mở tủ lấy tờ một trăm tệ mới nhận được ra, sau đó cầm trên tay chà xát một cái, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Hắn vội vàng đứng dậy, trở mình một cái, liền phi từ quầy hàng ra ngoài, sau đó đuổi theo ra ngoài.
Nhìn động tác liền mạch như vậy, làm cho Lục Dương nghĩ đến một câu, bất động như núi, động như thỏ chạy.
"Thằng chó kia, mày dám lừa bố mày à !."
Đừng nhìn bộ dạng lão bản to khỏe như trâu, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, Lục Dương mới đi ra khỏi siêu thị. Lão bản đã phát hiện tên lừa đảo ở trong đám người rồi.
Hắn hét lớn một tiếng: "Mẹ mày đứng lại cho tao."
Tên lừa gạt sau khi làm xong phi vụ, đang tính chuồn đi thì không nghĩ tới lại nghe tiếng lão bản siêu thị gọi mẹ mình, hắn vội vàng bắt chân lên chạy trốn.
Lão bản siêu thị liền rống lên một tiếng: "Ngăn người kia lại giùm ta."
Cách đó không xa, có một nam nhân tóc húi cua bán đồ nương, nghe tiếng gọi của lão bản siêu thị liền vọt tới ven đường, một phát bắt được cánh tay của tên lừa đảo, trở tay đem hắn đè xuống dưới, chớ nhìn vóc dáng ông chủ bán đồ nướng này không tốt, nhưng khí lực lại rất lớn.
Tên lừa đảo bị vật xuống đất kêu thảm.
"Đội trưởng Tống, tình huống gì vậy."
Nam nhân tóc húi cua hỏi.
Trang hán đi tới, nói ra: "Mẹ kiếp, hắn là một tên lừa gạt, không nghĩ tới hắn còn leo lên đâu ta để lừa."
Nói xong, hắn một tay túm cổ tên lừa đảo lên, nhẹ nhàng nhấc bổng lên, sau đó đưa tay quăng một phát, làm tên lừa đảo văng xa hai thước, ngã ngữa nằm trên mặt đất.
"Chạy đi, sao không chạy nữa đi, để tao phế cái chân mày xem mày chạy được không nhé."
Nói xong, hắn đi lên ngồi xuống tát vài phát.
Bởi vì người vây xem rất nhiều, nên vị trang hán này cũng không nặng tay, hắn chỉ giao huấn vài cái, sau đó nói ra: "Gọi điện lão Từ tới đây, đem gia hỏa này về sở, mẹ kiếp, nhìn động tác thuần thục như vậy, khẳng định là kẻ tái phạm rồi."
Tóc húi cua nghe vậy, đi qua một bên gọi điện thoại.
Một lát sau.
Đã có hai cảnh sát tới đem tên lừa đảo mang đi.
Cách đó không xa.
Chu Đình Đình xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Vừa này xem tên lửa đảo bị đánh, nàng vô cùng hả giận.
"Lục Dương, ngươi làm sao mà tài vậy?"
Chu Đình Đình kinh ngạc nói.
Tình tiết phát triển cũng ngoài dự liệu của Lục dương, hắn vốn không muốn làm liên lụy đến mình cùng Chu Đình Đình, mới không ở trước mặt chỉ mặt tên lừa đảo, không nghĩ tới lão bản siêu thị này lại mãnh liệt như vậy, ở trên đường đánh xong còn bế tên lừa gạt lên công an.
"Không có gì, ta chỉ nói cho lão bản biết hắn bị lừa mà thôi."
Lục Dương trầm giọng nói ra.
Sau đi tên lừa đảo bị mang đi, đám người xem cũng dần dần tản đi, lão bản siêu thị cùng nam nhân tóc húi cua đi qua, tìm Lục Dương cùng Chu Đình Đình đang đứng một chỗ, Lục Dương đành tiến lên nghênh đón.
"Cảm ơn cậu tiểu huynh đệ, nếu không phải có cậu nhắc nhở, ta đây đã bị lừa rồi."
"Không có gì ."
Lục Dương khoát tay áo.
"Ngươi cũng ở Miêu Thôn sao? Ta là Tống Lão Hổ, còn đây là huynh để của ta, Triệu Bân, về sau ở Miêu Thôn có phiền toái gì, cậu có tìm chúng ta là được, phần nhân tình này coi như ta nhận rồi."